Tiếng kêu của Tú Mộc văng vẳng bên tai tôi, nhưng tôi không dám quay
lại, không nhìn cũng không nói một lời, đi thẳng đến tòa nhà dạy học.
“Bùm!” Một tiếng động lớn phát ra phía sau tôi, khói đen bốc lên từ ngôi nhà, Nguyên Thần Thần Sát mà Quách Quân Kiệt biến thành đã trốn thoát
ra ngoài.
“Tiêu rồi.” Sắc mặt Tú Mộc tái nhợt: “Sắp hồn phi phách tán rồi.”
“Vẫn còn cơ hội! Thi thể là điểm yếu duy nhất của cậu ta!” Tôi nghiến
răng nghiến lợi, cuối cùng chạy vào tòa nhà dạy học, leo lên cầu thang
lụp xụp.
Gió gào rít sau lưng, giống như chó sói đang đuổi theo, thi thể trên
lưng càng ngày càng nặng, hai chân tôi run rẩy, đầu óc choáng váng, loại cảm giác như bị mắc kẹt trong bể nước kia dường như lại xuất hiện.
“Chịu được mà!” Tôi cắn đầu lưỡi đến chảy máu, đau đớn khiến tôi duy trì sự tỉnh táo đến giây phút cuối cùng.
Tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn!
Trước mắt chỉ còn một đoạn cầu thang từ tầng 4 lên tầng cao nhất, mười
hai bậc thang cuối cùng này sẽ là cuộc chạy đua sinh tử giữa tôi và ma
quỷ.
Một bước, hai bước, hai chân nặng như chì rất khó để bước tiếp, quay đầu nhìn lại, oán khí không tan tạo thành một ác ma hung tợn nằm sấp trên
đất, bốn chân chạm đất đang nhanh chóng đuổi theo.
“Chỉ còn mười bước nữa…” Máu từ khóe miệng chảy xuống cằm, tôi khó khăn nhấc chân lên.
Bên tay vang lên âm thanh của Tú Mộc, cơ thể cậu ta bị ác quỷ xé thành từng mảnh, lơ lửng như bông tuyết.
Một bước, hai bước, ba bước…
Ác quỷ đang gào thét, một bóng dáng nhỏ bé cản trước mặt cậu ta, Anh Tử
la hét, mặt trắng như tờ giấy, chỉ còn lại tròng mắt đen ngòm.
Oán khí kinh người phát ra từ cơ thể cô ta, giống như một con bướm thoát ra khỏi vỏ kén đầy máu.
Bước chân của ác quỷ bị ngăn lại, cả hai rơi vào cảnh giằng co.
Đang lúc mơ hồ, cái xác cháy đen trên lưng đã kéo tôi đến bậc thang thứ
13. Linh hồn bị giam cầm trong đó đập vào rào cản vô hình, dường như có
một cánh cửa vô hình ngăn cách giữa hai thế giới.
Tim đập càng lúc càng chậm, mi mắt trĩu nặng, một cơn buồn ngủ chưa từng thấy trào dâng trong lòng.
“Tôi mệt rồi.” Tôi thực sự muốn đi ngủ, không cần phải thức dậy nữa.
“Cao Lãng!”
Vào thời khắc mấu chốt, giọng nói đó lại vang lên lần nữa, nhưng nửa
người tôi đã bị kéo vào thế giới của vong hồn, lạnh lẽo thấu xương, cổ
họng khô khốc, như thể đang ngâm mình trong đáy hồ tối tăm, không thể
nói được một câu nào.
“Cao Lãng!”
Ai đó vẫn luôn gọi tên tôi, không phải ảo giác, tôi quả thật đã nghe thấy.
Tôi vùng vẫy hai tay như người sắp chết đuối, nhưng thân thể vẫn chìm
xuống, giống như cảnh trong cơn ác mộng, không ngừng rơi xuống vực sâu
không đáy.
“Nắm lấy tay tôi! Cao Lãng!” Hồ nước đen kịt nhấp nhô gợn sóng, một đóm
lửa từ trên trời rơi xuống phản chiếu trong đôi mắt tĩnh mịch của tôi,
chiếm hết tầm nhìn của tôi.
Tôi vô thức che mắt lại, lòng bàn tay chạm vào ngọn lửa trước mặt, không có đau rát, chỉ có ấm áp, giống như đang cầm một miếng ngọc Hòa Điền
bóng loáng mềm mại, đây là bàn tay của phụ nữ!
“Nắm lấy!”
Hơi ấm đã mất từ lâu bỗng truyền khắp cơ thể, trái tim tôi lại bùng lên
sức sống, tôi bám lấy ngọn lửa đó, tất cả bóng tối trước mặt tôi đã bị
ngọn lửa đó thiêu rụi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT