Trên đường Thinh Đường ở Giang Thành có một cửa hàng người lớn tên là
Khoái Lạc Đỉnh Phong, có một cô bé học sinh trung học luống cuống đứng
đó với sắc mặt trắng bệch.
“Trọn gói dịch vụ là 29 triệu 700 nghìn, trước tiên phải giao 3 triệu
tiền đặt cọc.” Tôi ngậm điếu thuốc, quan sát cô bé, gương mặt lớn chừng
bàn tay của cô bé trông càng ngây ngô hơn trong bộ đồng phục học sinh,
dáng người gầy gò, nhưng mà lại có bộ ngực căng tròn.
Bị tôi nhìn chăm chú, cô bé hơi không được tự nhiên: “3 triệu… trên
người của em chỉ có 210 nghìn, số tiền còn lại có thể chờ đến lúc em có
tiền rồi trả cho anh được không?”
“Hai trăm mốt thì hai trăm mốt, bỏ tiền lên trên bàn đi, em có thể đi rồi, ba ngày sau sẽ trả lời cho em.”
“Anh… anh sẽ không lừa đảo đó chứ?” Cô bé nửa tin nửa ngờ, 210 nghìn trong lòng bàn tay đã bị mồ hôi của cô bé làm thấm ướt.
“Đã nhận ủy thác của người khác, dốc lòng làm việc để người khác, thành
thật, hiệu suất cao, giữ chữ tín, giữ bí mật, đây chính là phương châm
trong cái nghề này. Này, câu nói lúc nãy của em là đang chất vấn đạo đức nghề nghiệp của anh đó.” Kéo tiền mặt ở trong tay của cô bé qua, tôi
phất tay, đuổi cô bé đi khỏi.
Thấy như vậy, tôi tin là có không ít người đã hiểu lầm tôi, cho rằng tôi là một tên khốn nạn bắt nạt trẻ vị thành niên, dụ dỗ thiếu nữ. Thật ra
không phải vậy đâu, tôi làm mọi chuyện là do giúp cô bé mà thôi.
Tôi tên là Cao Lãng, là chủ cửa hàng của cửa hàng người lớn này, đương
nhiên cái gọi là chủ cửa hàng chỉ là một loại ngụy trang, thân phận thật sự của tôi là thám tử tư.
Tìm người, tìm kiếm thi thể, làm gián điệp kinh doanh, chống hàng giả và bảo vệ quyền lợi các vụ án oan không được hỗ trợ, đều được công ty của
chúng tôi xử lý.
Trở về chủ đề chính, cô bé lúc này đến để tìm tôi tên là Hạ Gia Ý, vốn dĩ là một cô bé học sinh trung học.
Sở dĩ cô bé xuất hiện ở đây cũng là bởi vì một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Hồi tuần trước anh trai của em vừa mới mất tích, e là bây giờ anh ấy đã bị giết.” Cô bé vừa mới bước vào cửa thì vẻ mặt đã bối rối kinh hồn.
“Đây là vụ án hình sự, em nên báo cảnh sát mới đúng.” Học sinh trung học thì có thể có tiền gì, lúc đó tôi chỉ biết nhìn, không có hứng thú gì
hết.
“Báo cảnh sát vô dụng thôi, em đã dùng rất nhiều cách rồi, không ai nhớ
kỹ sự tồn tại của anh trai em, bao gồm cả điều tra hộ khẩu cũng không có thông tin gì về anh trai, anh ấy giống như là bốc hơi khỏi thế gian
này, tất cả dấu vết đều đã bị xóa.”
“Ý của em nói là quá khứ liên quan đến anh trai của em chỉ tồn tại trong đầu của em?” Cô bé có vẻ như là không phải nói láo, mà đây chính là chỗ kinh khủng nhất.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều đã quên mất anh trai, chỉ có em nhớ được…”
Đốt một điếu thuốc, tôi hít một hơi thật sâu.
Nếu như những gì cô bé nói là sự thật, vậy thì nguyên nhân chỉ có hai
loại, một sự kiện siêu nhiên, hoặc là cô bé bị chứng tâm thần phân liệt
nghiêm trọng, trong người của cô bé còn ẩn giấu tính cách biến thái của
một người anh trai.
“Trước khi anh trai của em mất tích, anh ta có hành động khác thường gì
không.” Lúc này, chỉ có thuận theo lời nói của đối phương mới có thể có
được nhiều manh mối hơn, tôi cũng không sốt ruột.
“Buổi tối một tuần trước, anh ấy đã đồng ý với lời mời tham gia vào một
cuộc phỏng vấn trên một nền tảng phát sóng trực tiếp nào đó, sau đó
không bao giờ quay về nữa.” Nói xong, cô bé lấy một cái thẻ rất bình
thường từ trong túi, nhăn nhăn nhúm nhúm, không khác gì cái tờ giấy
quảng cáo nhỏ như sửa cống và bán thuốc giả được dán ở ven đường.
“Bạn muốn trở thành một ngôi sao thu hút sự chú ý của nhiều người, muốn có sự sùng bái của hàng trăm triệu fan hâm mộ?”
“Muốn trở thành streamer, ký hợp đồng với Underworld Show, mở phòng livestream cho riêng mình.”
“Chỉ cần bạn có đủ can đảm, có tài năng, có thời gian.”
“Ngồi ở trong nhà cũng có thể biến tất cả các giấc mơ của bạn thành hiện thực.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT