“Xem cái gì?” Nghiêng đầu nhìn, tôi cũng nghệch mặt, vải trắng trên chiếc bàn ở giữa lại tự mình chuyển động!
Như một cuộn tranh đang mở, trình ra tất cả trên bàn trước mặt tôi và Y Y.
Đầu, ngực, cánh tay, hai chân…
Trên chiếc bàn chính giữa đó, một cỗ thi thể tản ra mùi thối phân hủy đang nằm!
“Ầm!” Vội vàng lùi về phía sau, không cẩn thận đụng ngã chiếc bàn sắt
sau lưng, tiếng động truyền đi thật xa trong căn phòng chứa xác trống
trải.
“Chú ơi…” Y Y ôm chặt tôi, vùi đầu trước ngực tôi, không dám mở mắt nhìn sang đó.
“Đừng, đừng sợ.” Tôi vỗ lưng cô bé, ý bảo cô bé bình tĩnh: “Có ai không?”
Bất giác hỏi một câu xong, tôi mới nhìn sang thi thể trên bàn sắt, anh
ta mặc đồng phục tài xế xe bus, như kéo từ trong nước ra, áo quần dính
sát vào nhau, trên người còn quấn rong rêu chưa xử lý sạch.
Tôi to gan đi tới, vươn tay cầm mũ anh ta ra.
“Là anh ta!” Khuôn mặt trẻ nhìn còn nhỏ hơn tôi, trên mặt dính dáp không thể phân rõ là nước sông hay là mồ hôi.
“Tài xế xe buýt số 14!” Người sống nửa tiếng trước còn gặp mặt, giờ này
phút này lại nằm trong phòng chứa xác nhà hỏa táng: “Sao có thể?”
Tôi lật mở quần áo tài xế tra xem thi thể, suy đoán thời gian tử vong hẳn là mấy tiếng trước.
“Xem ra thân phận tài xế đã có thể xác định rồi.” Tôi lấy điện thoại
mình ra, cẩn thận đọc bài báo nhìn thấy trên xe buýt trước đó: “Khoảng
năm giờ chiều hôm nay, ở cổng tiểu khu hoa viên Giang Thành xảy ra tai
nạn giao thông nghiêm trọng, một chiếc xe tư nhân va chạm với xe buýt số 14, tại nạn khiến hai người chết một người bị thương, một người chết
trong số đó là sản phụ cao tuổi, hiện tại đã xác nhận thân phận, họ tên
Dương Nhu.”
“Một người tử vong khác là tài xế xe buýt, lúc xảy ra tai nạn, tài xế
dùng phương pháp ứng phó tích cực, toàn bộ hành khách trên xe an toàn,
chỉ có bản thân bị kéo ra khỏi xe, rơi vào mương nước ngoài đường, tử
vong tại chỗ.”
“Người bị thương là một người đi đường, tâm trạng hoảng loạn, hiện tại đã đưa vào bệnh viện.”
“Lệ quỷ áo đỏ, tài xế, quần áo bệnh nhân!” Tôi nhìn lại vài bận, cuối cùng có thể xác định thân phận ba người này.
Tài xế mấy tiếng trước đã tử vong, chỉ là linh hồn còn bị giam cầm trên
xe tang số 14 của cửa tà, quần áo bệnh nhân đó hẳn chính là người đi
đường bị thương lúc đó, anh ta cũng chính là một trong số những người
còn sống trên chiếc xe tang số 14!
“Vậy những người khác sao chạy tới chiếc xe tang đó chứ?” Tôi cuối cùng
nghĩ thông một điểm rất quan trọng, giấu Y Y lén cầm ra tấm giấy vàng mà đạo sĩ Thanh Thổ Quan đưa.
Chữ trên giấy vàng xiêu xiêu vẹo vẹo, trong u ám có chút mơ hồ, tôi sờ
đầu Y Y, khẽ hỏi: “Y Y, chữ Y trong tên con là một trong một hai ba bốn
sao?”
“Không phải, là Y trong y như cũ.”
“Vậy có thể cho chú xem trong cặp con có thứ gì sao?”
Thấy thái độ tôi kiên quyết, Y Y không muốn lắm kéo mở khóa kéo cặp.
Ngoại trừ sách và tấm hình chụp chung đó, còn có mười mấy tấm bưu thiếp, ký tên đều là cùng một tên – Thiết Di Hương.
Tôi nhìn tất cả bưu thiếp, địa chỉ gửi là chi cục công an thành phố, thời gian gửi gần nhất là vào một ngày trước.
“Y Y, sao chú chưa từng nghe con nhắc tới ba?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT