“Đừng ồn nữa, vừa rồi có thể thật sự không phải là Tú Mộc đàn.” Tôi cầm
chặt máy quay, lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Bốn người chúng ta bây giờ đều ở trong phòng, nhưng các cô cậu nín thở lắng nghe kỹ…”
Trên hành lang bên ngoài, tiếng bước chân dần dần trở nên rõ ràng.
“Là Thẩm Mộng!” Tiết Phi buông tay túm cổ áo của Tú Mộc ra, cất bước chạy ra cửa.
Tôi đưa tay muốn ngăn lại, nhưng không có túm được cậu ta.
“Thẩm Mộng, em quay lại rồi sao?” Tiếng bước chân dừng ở cửa, Tiết Phi
ôm hy vọng ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy một gương mặt mô hình đờ
đẫn liêu xiêu tiến vào trong phòng!
“Tiết Phi tránh ra!”
Nhìn thấy mặt mô hình đờ đẫn đó, lông tơ cả người tôi dựng đứng hết,
cũng không màng quay phim, nhấc máy quay đập về phía người gỗ đó.
Có lẽ là chênh lệch giữa tưởng tượng và thực tế quá lớn, sắc mặt của Tiết Phi trắng bệch, hai chân mềm nhũn, không nhúc nhích.
“Đi!” Tôi hét lớn một tiếng, máy quay đập vào đầu của người gỗ, mấy giọt không biết là sớn hay máu văng ra xung quanh.
Tôi quay đầu phát hiện mấy đứa trẻ đều bị dọa ngốc thì lại một cước đạp
người gỗ ra: “Chạy mau! Đi xuống tầng một! Quay về đường cũ!”
Xoay người ôm lấy Anh Tử, tôi không màng đến người khác, nhanh chóng
chạy xuống tầng một: “Cảm giác một cước vừa rồi giống như đá vào thịt
người, người gỗ mô hình này sao lại động lớn chứ?”
Đến tầng một, tôi đang muốn đến phòng mỹ thuật, cửa chắn đó vậy mà tự mình mở ra, lại là một mặt người đỡ đẫn từ trong thò ra!
“Hỏng rồi, tôi quên mất trong phòng mỹ thuật còn có một con!” Nhớ ra
người gỗ vừa nãy mình còn tận tay ôm qua thì tôi cảm thấy ghê rợn một
trận.
Tiến lùi không xong, vừa quay đầu, người gỗ trên tầng hai cũng đuổi tới, bọn chúng tuy đi rất chậm, nhưng cảm giác cực kỳ bức ép.
Hoảng không chọn được đường, tôi và ba đứa trẻ vội vội vàng vàng, cuối cùng vậy mà đều trốn ở trong nhà vệ sinh của tầng một.
“Đóng cửa, tuyệt đối đừng nói chuyện!” Tôi ôm Anh Tử và Tú Mộc chen sau
trong một gian cuối cùng, mà Tiết Phi khá to lại trốn ở buồng thứ hai từ trong đếm ra.
“Im miệng!”
Trong không gian tối tăm chật hẹp sự sợ hãi tỏa ra, tôi cật lực khống chế nhịp tim của mình.
Thở khẽ một hơi, tai dán vào cửa.
Tiếng bước chân của người gỗ vang vọng ở hành lang, có một âm thanh cách nhà vệ sinh càng lúc càng gần.
“Cộp… cộp… cộp…”
“Nó đến rồi.”
Hai lông mày của tôi nhíu lại, môi mím chặt, tập chung nghe động tĩnh
trên hành lang, tiếng bước chân đó lướt qua cửa nhà vệ sinh, không có đi vào, chỉ đi qua.