Lượt chơi thứ ba bắt đầu, vai của tôi bị vỗ, bắt đầu lần mò đi về phía
trước, nếu như không xảy ra điều gì bất ngờ, lần này chắc là tôi đi qua
góc không có ai.
Trong bóng tôi mỗi một tiếng cất lên đều rất khó khăn, ai cũng không
biết cái đợi ở trước mặt sẽ là cái gì, tôi có hơi hối hận, biết rõ trong trường rất nguy hiểm, lúc đầu không nên đồng ý cùng bọn họ chơi loại
trò này.
Một bước, hai bước, tay đưa về phía trước cuối cùng sờ được bức tường rắn chắc, góc này không có người.
Không biết tại sao thở phào, trò chơi mãi đến bây giờ cũng không có xuất hiện điều khác thường.
“Khụ khụ!” Theo quy tắc trò chơi, tôi ho một tiếng, tiếp tục đi đến góc tiếp theo.
Dứt khoát đi về phía trước, sau tiếng bước chân ‘cộp cộp’, một bóng đen đợi ở đằng trước.
Vỗ nhẹ vai của cậu ta, tôi đứng im ở góc tường.
Trò chơi diễn ra bình thường, mãi đến lượt thứ bảy, khi tôi mất hết kiên nhẫn thì đã có chuyện xảy ra, tiếng ho biến mất rồi.
Một phút, hai phút, ba phút, tiếng ho mãi không có xuất hiện, nhưng tiếng bước chân ‘cộp cộp’ lại có thể nghe thấy rất rõ!
“Trong phòng nhiều thêm một người sao?” Tôi kìm nén sự tò mò không có
quay đầu, chỉ dùng dư quang quan sát, tín hiệu máy quay ở cửa sổ không
ngừng nhấp nháy, Anh Tử đứng ở đó giống như một thi thể, không nhúc
nhích.
“Không phải là Anh Tử gia nhập trò chơi, vậy trong phòng học người thừa ra này là ai?”
Tim đập càng lúc càng nhanh, trong bóng tối bất luận nhìn từ hướng nào hình như ẩn nấp quỷ hồn chết oan.
“Mọi người nghe tôi nói, trong trò chơi của chúng ta hình như nhiều thêm một người, tiếp theo thay đổi quy tắc trò chơi.” Giọng nói của Tú Mộc
phiêu du bất định trong phòng học: “Quy tắc cơ quản giống với lúc trước, nhưng thêm một điều, khi bạn vỗ vai người đằng trước đó, cần nói ra tên của mình. Được rồi, đến lượt ai từ bắt đầu từ người đó.”
Tiếng bước chân chưa từng dừng lại, tôi đang suy nghĩ có nên khắc chế
bọn họ, cưỡng ép kết thúc trò chơi không, sau lưng đột nhiên bị vỗ: “Tôi là Tú Mộc.”
Giọng nói trầm thấp từ từ vang lên, giọng nói này có một chút xíu khác
biệt với giọng nói tôi nghe thấy trước đó, giống như người vừa ăn vừa
nói chuyện vậy.
Không có quay đầu, tôi đi đến góc tiếp theo.
“Tôi là streamer.” Người đằng trước nghe thấy lời này, lắc lư rời đi, tôi lại có hơi căng thẳng đứng ở góc tường.
Trò chơi tiến hành bảy lượt, vị trí biến động của mỗi lượt tôi cũng nhớ
trong lòng, dựa theo suy tính bình thường và manh mối đã biết, vị trí
của tôi và Tú Mộc là bình thường, cũng tức là không có bị thứ gì chen
vào: “Người dư ra chắc ở giữa Tiết Phi và Thẩm Mộng, hoặc giữa Thẩm Mộng và Tú Mộc.”
Thời gian trôi đi, trong phòng học chỉ còn lại tiếng bước chân, tôi vừa đếm giây, vừa suy đoán vị trí của mỗi người.
“Bốp!” Sau lưng bị vỗ nhẹ: “Tôi là Thẩm Mộng.”
“Thẩm Mộng sao?!” Một tiếng này khiến tôi dựng tóc gáy: “Cô sao lại chạy đến đằng sau tôi?”
Trong bóng tối, tôi không có quay đầu, cứng nhắc cất bước.
“Có một số trò không thể tùy tiện chơi, nhất là ở loại địa phương như
này.” Thẩm Mộng ở đằng sau dường như nói nhiều thêm vài câu, nhưng tôi
không có nghe rõ.
Sờ bức tường, lòng sinh thấp thỏm rời đi.
“Không nên nha? Trong phòng học mỗi lần chỉ có thể nghe thấy tiếng bước
chân của một người, Tú Mộc và Tiết Phi đi đâu rồi?” Bất tri bất giác,
tôi đi đến một góc tường: “Không có ai?”
Góc tường trống không bị bóng tối chiếm cứ, tôi sờ bức tường đằng trước, ho khẽ một tiếng, đi đến góc tường tiếp theo.
“Lẽ nào là người thứ năm đã rời đi? Cho nên trống một chỗ…”
Tôi còn đang suy nghĩ trong đầu, bỗng nhiên bị tình hình trước mắt dọa giật mình, góc tường thứ hai vẫn không có ai!
“Chuyện này…” Tôi đẩy nhanh bước chân đi tới góc thứ ba, góc thứ tứ: “Không có ai, vẫn không có ai.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT