“Dù sao mấy cô cậu đều muốn chơi, thêm tôi cũng sẽ không ảnh hưởng gì?
Thật sự không được, tôi ở một bên ghi hình, các cô cậu chơi của các cô
cậu.”
“Tiết Phi, thêm chú ta chúng ta vừa hay có thể góp đủ bốn người, có thể
chơi trò chơi luôn muốn chơi kia.” Chàng trai nhỏ tuổi hơn chen đến
trước mặt tôi: “Chào chú, tôi là Tú Mộc, anh ấy là anh của tôi Tiết Phi, cô gái tomboy đó là Thẩm Mộng bạn của tôi, cô gái nhỏ tuổi nhất không
thích nói chuyện tên Anh Tử.”
Tú Mộc rất gầy bé, nhìn trông một trận gió thì có thể thổi ngã cậu ta,
có điều cậu ta lại là người hoạt bát nhất trong bốn người, lá gan lớn
nhất.
“Thật ra chúng tôi vừa rồi đã từng chơi mấy trò chơi, giống như bút
tiên, điệp tiên gì đó, nhưng một chút tác dụng cũng không có.”
“Dám chơi bút tiên ở nơi này? Các cô cậu thật có biết tìm kích thích cho mình.”
“Đây không phải là chơi xong mới biết đều là trò lừa người hay sao.” Tú
Mộc nói rất tùy ý, nhưng tôi chú ý đến ánh mắt mà ba người còn lại nhìn
tôi đều là lạnh băng.
Tôi có hơi không tự nhiên: “Biết đều là trò lừa người, còn không mau về nhà?”
“Không không không, còn có một trò chúng tôi chưa chơi? Đây là trò chơi bốn người, người của chúng tôi không đủ.”
“Người không đủ? Các cô cậu không phải vừa hay có bốn người hay sao?”
Lời của Tú Mộc lộ vẻ quỷ dị, khiến tôi dựng tóc trong lòng.
“Anh Tử không chơi, gan của cô ấy rất nhỏ, trước giờ không muốn chơi cùng với chúng tôi.”
Ánh mắt của tôi lướt qua ba người trước mắt, nhìn sang Anh Tử đứng cuối
cùng, rất e lệ, luôn cúi đầu, cũng không thích nói chuyện.
“Được, vậy tôi chơi một lần với các cô cậu, nhớ lấy, chơi xong thì mau
về nhà. Muộn như vậy lén chạy ra ngoài, người nhà sẽ rất lo lắng.”
“Được rồi, cuối cùng cũng đủ người rồi.”
Tôi không hiểu được sự phấn khích của Tú Mộc, chỉ muốn đợi mấy đứa trẻ này an toàn rời đi rồi điều tra một lượt quanh trường.
“Trò chơi này tên là bốn người bốn góc, quy tắc là như này.”
“Vào nửa đêm, ở trong một căn phòng trống hình chữ nhật, tắt tất cả ánh
đèn, sau đó ở bốn góc trong phòng, mỗi góc đứng một người, đều quay mặt
vào góc tường, tuyệt đối không được nhìn về sau.”
“Khi trò chơi bắt đầu, người ở góc này đi về phía góc kia, vỗ nhẹ vào
vai của người đó, rồi ở lại góc đó. Sau đó, người bị vỗ dựa vào cách
tượng tự đi về phía góc khác, sau đó vỗ vai của người thứ ba.”
“Mọi người đều thuận theo chiều kim đồng hồ, lấy đó tìm mốc, nhưng nếu
như ai đi đến góc không có người thì phải ho một tiếng, sau đó lướt qua
góc này tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi nhìn thấy một người.”
Tôi sau khi nghe xong quy tắc, không có cảm thấy đây là một trò chơi rất khủng khiếp: “Chỉ đơn giản như vậy sao? Nhưng theo như những gì cậu nói có một góc đều luôn là trống, trò chơi này căn bản không thể kết thúc.”
Mặt của Tú Mộc dán vào cửa sổ nhìn vào trong phòng học: “Vậy thì không chắc.”
“Theo như những gì các bạn từng chơi trước đó nói, khi trong phòng không có ai ho thì nói rõ mỗi góc đều có người, nhưng lại còn có một người đi từ đầu đến cuối, bởi vì trong phòng có thể nghe thấy tiếng bước chân!”
“Đây là trò chơi bốn người , nhưng chơi rồi thì sẽ xuất hiện người thứ năm.”
Được cậu ta giải thích như vậy, tôi bỗng cảm thấy có hơi hối hận: “Sao nghe thì cảm thấy còn đáng sợ hơn trò quay dĩa vậy…”
“Sợ cái gì? Có khả năng chỉ là các bạn khác nói linh tinh.” Tú Mộc vỗ
đầu: “Nếu như thật sự sợ hãi, bốn người đồng thời nhắm mắt nói: ‘trò
chơi kết thúc’ cũng có thể thoát ra, nhưng phải nhớ cần cả bốn người
cùng nói mới được, chỉ cần có một người không đồng ý thoát ra, trò chơi
vẫn phải tiếp tục.”
Tôi nhìn điện thoại, người xem live cũng đang hò reo, có người còn nói chuẩn bị thưởng.
“Được, chúng ta chơi ở trong phòng học này sao?”
“Không, phòng học này quá nhỏ.” Người nói chuyện là Tiết Phi: “Trong tòa nhà này có một phòng học đặc biệt, chúng ta đến đó.”
“Đặc biệt sao?” Tôi nheo mắt lại: “Nhìn biển ngoài cửa, mỗi khối năm
lớp, ba khôi chắc 15 lớp, mà tòa nhà này mỗi tầng có bốn phòng học, tổng cộng 4 tầng, tính ra quả thật trống một phòng học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT