“Năm năm cũng không đủ để cậu bỏ cái tật ác mồm ác miệng? Tôi thừa nhận
là tôi không đúng, nhưng mà tôi không hối hận.” Nụ cười trên gương mặt
của người đẹp rất thành thục, tự tin, mọi cử động của cô ta đều làm cho
đàn ông phải xúc động.
“Vậy hả, vậy bây giờ cậu về đây làm cái gì, chẳng lẽ là muốn nối lại
tình xưa với tôi, ôn lại khoảng thời gian nhiệt tình ấy?” Đôi mắt của
tôi không hề kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào dáng người có lồi có lõm
của Diệp Sa.
“Ngày hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện với cậu, nhưng mà nhìn tình huống hiện tại của cậu, hình như là không cần thiết.”
Cô ta cũng không trả lời, lấy một cái thẻ ngân hàng từ trong túi xách
rồi đặt lên trên bàn: “Trong thẻ này có 300 triệu, xem như là chuộc lỗi
vì năm đó không từ mà biệt. Cao Lãng, chúng ta cũng không còn nhỏ nữa,
nên bước ra khỏi quá khứ rồi đối mặt với hiện thực.”
“Ba ngày sau, buổi hôn lễ của tôi và anh Giang được tổ chức ở Thế Kỷ Tân Uyển, nếu cậu có thời gian thì có thể đến đó, dù sao thì tôi vừa mới về nước, tôi cũng không có mấy người bạn ở thành phố này.”
Giọng điệu của Diệp Sa giống như là đang thuật lại một câu chuyện rất
bình thường, tôi đã nhìn thấy được vẻ ghét bỏ cực nặng cùng với sự thất
vọng ẩn chứa trong đôi mắt của cô ta, giờ phút này, vậy mà tôi lại á
khẩu không thể trả lời.
Không có phẫn nộ, không có đau buồn, không có cuồng loạn, tôi chỉ rít
một hơi thuốc: “Cậu lấy cái thẻ lại đi, ba ngày sau tôi sẽ đến đó đúng
giờ.”
Diệp Sa rời khỏi từ lúc nào tôi cũng không biết, chỉ là hút xong một gói thuốc, cảm thấy trong phổi mình nóng lên.
Không có gì để oán trách, một cái thẻ của người ta cũng có thể vượt qua
giá trị bản thân tôi, thay vì khơi dậy sự tức giận của mọi người một
cách vô ích, không bằng làm tốt chuyện của mình.
Tôi đặt tờ giấy quảng cáo mà Hạ Gia Ý đã để lại ở bên cạnh máy vi tính,
đây chính là đơn hàng duy nhất trong vòng hai tháng nay của tôi, mặc dù
người ủy thác chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, có lẽ tinh thần còn có
vấn đề, nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không làm hỏng, bởi vì tôi rất cần
tiền.
Khi xe cộ thưa thớt vào đêm khuya, trên con đường rộng lớn mới có thể
nhìn thấy được một số hiện thực thuộc về chính nó, những vết sẹo không
thể để con người nhìn thấy từ những vụ ẩu đả khác nhau.
Mặc dù tôi là thám tử tư hạng ba, nhưng mà căn cứ vào sự tôn trọng đối
với cái nghề này, tôi sẽ cố gắng hết sức mà hoàn thành mỗi một sự ủy
thác.
Muốn xem xem cô bé này có nói láo hay không, biện pháp đơn giản nhất đó
chính là tự mình đi tìm một con đường không có đèn trong khoảng thời
gian thích hợp, tìm Underworld Show trong tờ quảng cáo.
Bật máy tính lên, bắt đầu tìm kiếm con đường không có đèn ở Giang Thành, đúng là có tồn tại.
Tôi biết được con đường này có một cái tên khác vô cùng đặc biệt từ
trong miệng của những người ở Giang Thành lâu đời, đó là… Loa Ti Kết
Đỉnh.
Thật ra thì ý của Loa Ti Kết Đỉnh chính là Lũy Thi Cập Đỉnh, trong cuộc
kháng chiến chống Nhật, đây là vụ thảm sát lớn nhất ở Giang Thành, người chết nằm chồng chất lên nhau, và cuối cùng những cái xác chết cao bằng
mái nhà. Người dân gần đó cho biết rằng ở đây hoàn toàn không thể lắp
đặt đèn đường, chỉ cần vừa mới lắp xong thì ngày hôm sau đèn sẽ bị tắt,
không phải là do con người tắt, mà nó bị tắt một cách rất kỳ lạ.
Bóng đèn được tháo xuống, nhưng sợi dây vonfram ở bên trong đã bị đứt,
không ai dám lắp bóng đèn mới. Đi trong con ngõ nhỏ cầm cái đèn pin nhỏ ở trong tay cũng bị tắt mà không ai giải thích được, cho dù là bất cứ đồ
vật chạy bằng điện nào đi nữa cũng sẽ hoàn toàn không thể sử dụng trong
con ngõ nhỏ, xe gắn máy, xe điện đều phải đẩy đi.
Buổi tối, những người ở gần đây đều không đi ra đường, cho nên nếu như
gặp được một người nào đó ở Loa Ti Kết Đỉnh, vậy thì chưa chắc đó là
người.
“Mở công ty ở một nơi như thế này, đúng là xứng với cái tên Underworld
Show mà.” Nói thật thì tôi là một thuyết vô thần logic tối cao, sau một
buổi chiều tìm kiếm tài liệu, tôi càng thêm khẳng định đây là một trò
đùa ác không có kỹ thuật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT