“Thật náo nhiệt, trong thành phố này thật là khác biệt, ngồi xe bus cũng được xem kịch.” Ba người công nhân ngà ngà say ngồi ở đằng sau vừa nói
vừa cười, lại không có một chút ý muốn qua giúp đỡ.
Tài xế trẻ chỉ tự mình lau mồ hôi, ngón tay gõ vào vô lăng một cách lo lắng, thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian.
Ngược lại bà cô kia sốt sắng đi tới: Muốn đánh nhau thì xuống xe đánh, đừng ảnh hưởng đến người khác.”
Bà ta nói xong thì lôi cánh tay của tôi và Phong, muốn lôi hai chúng tôi xuống xe, người phụ nữ này làm bộ khuyên nhủ để đi tới lôi kéo.
“Muốn kêu tôi xuống xe? Không có cửa!” Tôi từng trải cảnh tượng tuyệt vọng trong giấc mơ nên đâu để bọn họ được như ý?
Hất mạnh tay của bà cô ra rồi chạy đến đầu xe, vừa chạy, tôi còn vừa
mắng: “Ả đàn bà thối muốn hại tôi à? Cút về nhà ôm con đi! Hôm nay tôi
phải dạy dỗ cái tê trai bao này!”
Phong cũng phẫn nộ với tôi, cầm con dao nhỏ lao tới, hai người lại đánh một trận ở đầu xe.
Điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là người phụ nữ và bà cô xuống xe, bọn họ dường như không thể lên được nữa, chỉ có thể đập cửa xe.
Tài xế không thèm quan tâm đến cuộc đánh nhau của tôi và Phong, anh ta
chỉ quan tâm đồng hồ điện ở đầu xe, khoảng 2-3 phút sau, anh ta ấn nút,
cửa trước sau của chiếc xe bus đều đóng chặt, chiếc xe lăn bánh.
“Đù! Dừng xe! Để tôi xuống!” Phong lúc này mới hét lên, nhưng tài xế lại không có ý dừng lại.
Gương mặt trắng bệch của anh ta lén liếc nhìn Phong, run rẩy nói: “Mỗi
trạm xe không thể quá 5 phút, nếu không sẽ có khách khác lên xe.”
“Khách khác?” Tôi chú ý đến cách dùng từ kỳ lạ của tài xế, hỏi thêm một câu.
“Chính là khách khác với các anh…” Anh ta không có nói nhiều, chuyên tâm lái xe.
Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bóng người của người phụ nữ và bà cô đã
hoàn toàn biến mất, giống như chưa trước chưa từng tồn tại.
Phong cũng nhận ra bầu không khí trong chiếc xe bus quỷ dị, anh ta đanh
mặt cất con dao gót hoa quả đi, từ trên đất bò dậy ngồi về chỗ cũ.
Cửa sổ đóng không chặt đưa gió lạnh thổi vào, sau khi trải qua sự gây sự có chủ đích của tôi vừa rồi, trong xe trở nên yên tĩnh hơn.
“Tóm như là thoát được một kiếp.” Nhắc nhở trong mơ dừng tại đây, hành trình tiếp theo cũng không thể biết trước được nữa.
Cầm chiếc điện thoại nhìn sang livestream, có một bình luận thu hút chú ý của tôi.
“Streamer, anh không nên cứu người đàn ông đó, anh ta hình như là tên
biến thái cuồng giết người đang bỏ trốn.” Người gửi bình luận này tên là chó cảnh sát yêu gạo.
“Tên biến thái cuồng giết người sao?” Tôi im lặng, rút điện thoại của
mình lên mạng tra, bây giờ có hệ thống mạng lưới an ninh công cộng, tất
cả tội phạm truy nã đều có thể tìm được ở đây.
Đối với tướng mạo của người đàn ông kia, còn cả biệt danh của anh ta, tôi rất nhanh đã tìm được tư liệu của người này.
“Viên Phong, 25 tuổi, chiều cao 1m73, từng dùng biệt danh Phong, tên điên.”
“Ngày 12 tháng 5, ở Sơn Cúc Viên của khu Hoa Tín Giang Thành xảy ra vụ
án có người cầm dao giết người, người chết Vương A Mai là nữ công nhân
của nhà máy dệt Hoa Tín, qua điều tra chắc chắn Viên Phong có hiềm nghi
gây án lớn, bây giờ bỏ trốn. Viên Phong khẩu âm miền bắc, chiều cao
1m73, vóc dáng cân bằng, khi chạy trốn thân trên mặc chiếc sơ mi màu
trắng, bên dưới mặc chiếc quần bụi màu lam, chân đi giày thể thao màu
đen. Đối với những người cung cấp manh mối, đơn vị hoặc cá nhân có công
giúp đỡ vây bắt thì sẽ thưởng 150 triệu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT