“Cảnh này? Chẳng lẽ vừa rồi tôi chỉ là đang mơ?” Điếu thuốc trong tay
vẫn chưa cháy hết, tôi nhìn xung quanh, bản thân vậy mà vẫn ngơ ngác
đứng ở cửa của Mật Vân công quán chỗ có tấm biển xe buýt số 14.
Cúi đầu xem giờ, bây giờ còn chưa tới 12 giờ trưa!
“Không thể nào a?” Chuyện vừa rồi xảy ra rành rành trước mặt, tôi vẫn nhớ rõ.
“Livestream, đúng rồi, trực tiếp hỏi mấy người coi livestream.” Tôi cầm
lấy điện thoại: “Mọi người à, tôi có một chuyện rất nghiêm túc muốn hỏi
mọi người, vừa rồi tôi có lên một chiếc xe buýt không? Mọi người có thấy mấy người công nhân say rượu, còn có mấy người mặc đồ tang không?”
“Chủ phòng live lại bắt đầu giả thần giả quỷ rồi.”
“Diễn giống ghê, nói y như thật.”
“Vỗ tay tung hoa, Oscars thiếu anh một giải nam chính xuất sắc nhất!”
Lưu bán tiên ở chân núi Thanh Thành: “Cậu trai trẻ dạo này ổn chứ? Vừa
rồi thấy cậu đứng ngây người ở ven đường, khoảng tầm nửa tiếng.”
Bình luận của Lưu bán tiên vừa xuất hiện, tôi liền nhẹ nhàng thở ra:
“Nếu bán tiên cũng nói như vậy, xem ra tôi vừa rồi thật là điên khùng tự mình hù mình.”
Cúi đầu nhìn lại, giầy và quần vẫn bình thường không bị gì, trên người
cũng không có miệng vết thương: “Thật chỉ là mơ sao? Nhưng mơ này cũng
quá giống thật đi.”
Lúc tay tôi mò vào túi bên trong áo mới phát hiện không đúng, cái túi
sát người này chuyên dùng để đặt bùa chú, sờ một cái, sáu tấm bùa chỉ
còn lại bốn, có hai tấm biến thành tro tàn.
Tôi há hốc miệng, hồi lâu không biết nên nói cái gì: “Tấm bùa sao lại tự cháy?”
Vừa lúc Lưu bán tiên ở trong phòng livestream, tôi liền kể một lần từ đầu tới đuôi câu chuyện lúc nãy cho ông ta nghe.
Lưu bán tiên ở chân núi Thanh Thành: “Nghe lời cậu kể, cảm giác giống
như mơ nhưng không phải mơ, càng như là xu cát tị hung, chẳng lẽ có cao
nhân đang âm thầm giúp cậu?”
“Đừng nói giỡn, tôi chỉ quen có một cao nhân thôi, hơn nữa còn là người
mù, mỗi ngày bị đội quản lí thành phố truy đuổi.” Tôi đổ lá bùa đã cháy
thành tro ra khỏi túi, nhớ lại sơ sơ hình dáng của chúng, thần văn, sau
đó miêu tả lại cho Lưu bán tiên: “Bán tiên, ông nói thử xem giấc mơ kia
có liên quan tới hai lá bùa này không?”
Nghe lời tôi nói xong, Lưu bán tiên hồi lâu sau mới bình luận trả lời:
“Quái lạ mà! Quái lạ mà! Theo lời cậu nói, tôi chắc khoảng tám phần
mười, hai lá bùa bị cháy là tử mẫu bùa, là mật pháp bất truyền của Nãi
Tiểu Trang Quan! Tử bùa hồn khiên, có thể khiến người đi vào giấc mộng,
mẫu phù mộng oanh, có thể làm cho người ta ở trong mơ trải qua tai nạn
hung hiểm!”
“Hồn khiên mộng oanh?”
Tôi cũng nghi ngờ mộng cảnh vừa trải qua có liên quan tới hai lá bùa
này, chỉ là tôi không biết cách sử dụng lá bùa, nếu không có kết ấn, lại không có niệm chú, nó làm sao tự mình phát động chứ?
Nói ra nghi hoặc trong lòng, lời giải thích của Lưu Bán Tiên đưa ra là
Mẫu Tử Phù nhớ mong không cần sử dụng khẩu quyết đặc biệt, chỉ cần bạn
rất để ý, rất nhớ nhung với thứ gì đó hoặc chuyện gì đó, thậm chí linh
hồn và nó đã liên kết, khi nằm mơ cũng mơ thấy, lá bùa tự nhiên sẽ phát
huy công hiệu.
Từ sau khi tôi lấy được bùa trong đầu cứ nghĩ đến chuyện xe bus số 14,
đúng với câu ngày nghĩ cái gì đêm mơ cái đó. Tôi trong lúc vô tình kích
hoạt Tử Phù dẫn hồn, sau đó dưới sự suy tính của Mẫu Phù dẫn mộng, trải
qua mộng cảnh vừa rồi.
“Streamer, cậu thật sự có phúc duyên rất dày, nếu không Mẫu Tử Phù này
trước khi dẫn cậu vào giấc mộng, khả năng vừa rồi mọi chuyện cậu trải
qua trong mơ đều sẽ trở thành sự thật.”
“Phải.” Tôi bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy có hơi sợ hãi: “Chẳng trách
tôi luôn cảm thấy thời gian lúc nhanh lúc chậm, cho dù đếm nhịp tim cũng không thể chắc chắn, thì ra chỉ là một cơn ác mộng.”
Bà lão đối diện vẫn đang lớn giọng khóc lóc, tôi nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ mà đi tới.
“Bà lão, nén bi thương, người chết không thể sống lại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT