Vương Vũ Thuần, nữ ngôi sao đang nổi đình nổi đám duy nhất trong danh
sách “Bạn thân” trên Zalo của Hoàng Quán Hành. Trước khi Vương Vũ Thuần
nổi tiếng, hai người từng có quan hệ với nhau, sau này Vương Vũ Thuần
nhờ vào bộ phim “Ta là Mỹ Nữ Phan Kim Liên” nổi tiếng khắp Nước C, sau
đó liền đá văng Hoàng Quán Hành, được một lão cha nuôi bí ẩn đưa đi.
Onitsuka Ayaka, người phụ nữ nước N duy nhất, bà chủ của quán bar Lam
Điều, trong tài liệu mà thư ký Trương cung cấp, không hề có bất cứ thông tin nào về người phụ nữ này.
“Bốn người này người nào cũng có động cơ và năng lực gây án, muốn bài
trừ hiềm nghi của bọn họ, chỉ có thể tiến hành điều tra thực địa thôi.”
Sau khi chỉnh lý tư liệu xong xuôi, tôi tiện tay lướt nhẹ trên điện
thoại di động của Hoàng Quán Hành, một ghi chép cuộc gọi đã thu hút
thôi.
Vào buổi tối cách đó 4 ngày, tên công tử bột này từng gọi số 110.
“Tại sao anh ta lại báo cảnh sát?” Vào buổi tối 4 ngày trước, cũng đó là lúc tôi livestream tại nhà nghỉ An Tâm, kiểm tra thời gian cuộc gọi của anh ta, rồi kết hợp với trải nghiệm lúc đó của tôi.
“Trên đời này không bao giờ có chuyện trùng hợp lạ lùng đến thế, tên
Hoàng Quán Hành này chắc hẳn là Trai đẹp sống tốt có gái yêu rồi, chắc
chắn là anh ta đã xem livestream của mình!”
Lục lọi tất cả các thư mục trong điện thoại, kiểm tra tất cả các tin
nhắn, cũng không hề thấy vết tích tồn tại của Underworld Show. Tôi không rõ anh ta xem livestream của tôi ở đâu, nhưng tôi có một dự cảm mơ hồ
rằng, cái chết của anh ta có liên quan đến Underworld Show.
Thuộc lòng hết mọi tư liệu, bước tiếp theo tôi chuẩn bị đến cục cảnh sát, coi coi có thể có thêm manh mối không.
Mở cánh cửa phòng đang khóa ra, bước xuống lầu một, tôi đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
Tiểu Phượng ăn mặc tươm tất, có thể nhìn ra được đã tỉ mỉ ăn vận một
phen, cô bẽn lẽn chạy đếm ôm chầm lấy cánh tay tôi: “Chúng ta đi mua
quần áo đi.”
“Ban ngày ban mặt mà lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì?” Lưu mù đang
chống đòn gánh đứng ngoài cửa, chẳng biết đã đến từ lúc nào: “Cao Lãng,
hiện tại dương hoả trong người cậu không mạnh, cần phải biết tiết chế.”
“Gâu gâu!!!” Bạch Khởi đang nằm nơi góc tường, bất mãn sủa hai tiếng với tôi, ý đó rõ ràng là: “Mau đi làm đồ ăn đi, ông đây đói rồi!”
“Tôi nói nha mấy anh mấy chị! Lúc này mới 8 giờ 30 sáng, mấy người có
thể cho tôi một chút thời gian cá nhân được không?” Tôi bình tĩnh rút
tay ra khỏi lồng ngực của Tiểu Phượng: “Lão Lưu, ông không quan tâm quầy coi bói dưới chân cầu vượt, không sợ lúc về bị cục quản lý đến thu lượm rồi sao?”
“Không có chuyện thì tôi đến đây làm gì, tôi đến đương nhiên là có
chuyện tốt tìm cậu rồi.” Lưu mù lấy một khối ngọc trắng có xỏ dây đỏ ra
khỏi túi: “Hôm trước ra ngoài đi tìm sư huynh, dù anh ấy không có ở nhà, nhưng có để lại khối Ngọc Trừng Tâm này.”
“Ngọc Trừng Tâm?”
“Trừng Tâm định ý, bảo nguyên thủ nhất, tồn thần cố khí, mới có thể luyện thành công pháp chân chính.”
“Ý gì?”
Lưu mù nhìn tôi bằng một ánh mắt ngụ ý chửi tôi là đồ chậm học: “Nó có ý nghĩa là, cậu đeo khối ngọc này trên người, chỉ cần không suy nghĩ lung tung là có thể thấy được chữ viết trên cuốn sách Tổng cương Luyện tập
thiên mục hôm đó, phải tu luyện chăm chỉ, quyển sách đó là bí thuật bất
truyền, có thể cho cậu lợi ích.”
“Vô công bất thụ lộc, ông tặng tôi món bảo bối này, hay là chúng ta cùng đọc quyển sách đi, nếu tôi có chỗ không hiểu thì cũng có thể hỏi ông.”
“Không được, tôi không có phúc phận như cậu.” Lưu mù từ chối một cách
kiên quyết: “Học được đạo pháp của Diệu Chân quan, sau này cậu phải xưng danh là Diệu Chân tu sĩ, bằng không sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
“Tôi hiểu, món này thuộc về tài sản có bản quyền, di sản văn hoá phi vật chất.”
Lưu mù nghe tôi nói thế, chẳng biết trả lời ra sao, suy nghĩ hồi lâu bèn lầm bầm: “Thôi kệ đi, cậu vui là được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT