*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhà họ Lục là loại nhà cũ có vách tường xây quanh sân, nhà bên trong sửa sang lại nên nhìn qua cũng không thấy cũ kỹ lắm, tôi đứng ở cửa nhìn nhìn lại không ngờ tới Tề Sở đã trèo lên vách tường còn ở trên đó hướng tôi vẫy tay, nói: "Nhanh lên, tôi kéo cô lên!"

Liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi tôi tiện tay đẩy cửa ra.

Cửa nhà theo tiếng động mở ra, Tề Sở ngơ ngác nhìn theo.

Kể từ sau khi tôi bị Lục Tư Tề hiến tế vẫn có quay lại đây cùng Tô Khê một lần, nhưng lần đó không có tìm ra dấu vết gì, tôi nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra Lưu Nhược Thủy sẽ trốn tại đây.

Tề Sở trèo từ trên tường xuống dưới, đi theo tôi vào cửa.

Tôi lấy ra một nắm gạo rắc dọc theo đường đi, trong sân này có chút cổ quái, tôi không dám liều lĩnh đi vào như trước kia, rắc dạo đường như thế này cũng dễ tìm đường ra.

Tề Sở sau khi nghe nói đây là nhà của Lục Tư Tề thì thận trọng hơn rất nhiều, trực tiếp lấy ra thanh kiếm gỗ đào.

Theo chỉ dẫn từ hương dẫn đường cũng vào tới sân, tiếp theo hương đổi hướng bay tới gian phòng nơi tôi từng bị hiến tế.

Đứng ở trước cửa kia, tôi gật đầu ra hiệu cho Tề Sở, anh ta liền đá văng cánh cửa.

Bên trong cánh cửa vẫn là chiếc hòm gỗ quen thuộc, vẫn là mùi hương lạ quen thuộc chui từ bên trong hòm ra.

Loại mùi hương lạ này khiến tôi đầu óc choáng váng, vội vàng lùi lại về phía sau một bước, vừa ra hiệu cho Tề Sở tiến lên mở chiếc hòm đó, tôi tìm một tờ khăn giấy bịt lại mũi.

Sức lực của Tề Sở mạnh hơn tôi rất nhiều, về phần hòm gỗ kia không bị đóng chặt chỉ khép hờ, dùng một chút lực là có thể mở ra rồi.

Chỉ là khi chiếc hòm gỗ mở ra, cơ thể của anh ta liền cứng đờ đi, thế là tôi che miệng chuẩn bị tiến đến, anh ta lại cuống quýt đậy nắp chiếc hòm, hít một hơi thật sâu, rồi quay đầu hướng tôi nói: "Cô xác định người cô tìm chính là Lưu Nhược Thủy chứ?"

Biểu hiện của anh ta quá là cổ quái rồi, tôi bước tới và duỗi tay muốn mở hòm, nhưng anh ta lại giữ tay tôi lại mà nói: "Cô từng thử nghĩ qua trong hòm này là thứ gì chưa?"

Trước kia, cái hòm này từng chứa thi thể của Lục Tư Tề, cũng chính trên cái hòm này tôi bị hiến tế cho Mặc Dật, nghe ý tứ trong lời nói của Tề Sở thì chả lẽ bên trong không phải là Lưu Nhược Thủy ư?

Nhưng nếu là Lưu Nhược Thủy có trong hòm, cũng chỉ có một khả năng, chính là cô ta đã chết rồi, nhưng cô ta và Tần Mạc là cùng nhau rời đi mà, không thể nào vô duyên vô cớ lại chết được chứ?

"Mở ra đi!" Tôi cười khổ nhìn Tề Sở nhẹ giọng nói: "Tôi đã ở trong hoàn cảnh thế này rồi thì còn có chuyện gì khiến tôi không thể tiếp thu sao?"

Tề Sở thở dài nặng nề, dứt khoát mở cái hòm.

Cái hòm gỗ vừa mở lên, mặc dù đã cách một lớp khăn giấy nhưng tôi vẫn ngửi ra cái mùi hương lạ kia, hai mắt liền có chút lờ mờ đi nhưng vẫn cố gắng nhìn vào bên trong và đập vào mắt tôi là một màu đỏ.

Cái hòm này rất lớn, bên trong góc có một người đang thu mình lại, anh ta đang cằm một cánh tay trong tay và gặm nhấm, mà trên cánh tay kia có đeo lủng lẳng một chiếc vòng ngọc, tôi đã từng thấy nó ở trên cổ tay của Lưu Nhược Thủy, bởi vì màu sắc của nó rất đẹp cho nên tôi còn ngắm nghía vài lần.

Người đàn ông đang co rút trong góc nhìn thấy ánh sáng, cầm khối thịt bất động vài giây rồi hướng chúng tôi gầm nhẹ, nhưng sau khi nhe răng lại cúi đầu tiếp tục gặm cánh tay trong tay mình.

Tuy rằng bị vết máu phủ đầy mặt nhưng có thể lờ mờ nhìn ra được anh ta chính là Tần Mạc.

Tôi cố nén cơn buồn nôn nhìn bên người anh ta, đóng xương đùi ngổn ngang, dính lại ít quần áo, phần nhiều thịt ở trên cơ thể kia đều bị ăn sạch, ngực trống rỗng, chỗ trái tim như bị móc ra, mặt bị gặm không còn hình dạng gì, không còn nhìn ra bộ dạng ban đầu nữa.

Nhưng nhìn vào chiếc vòng ngọc kia, có thể kết luận người bị ăn chính là Lưu Nhược Thủy, không sai được.

Cô ta vì muốn ở bên Tần Mạc mà đánh chết anh ta, sau đấy lại hối hận, muốn nhờ phiên hồn hương cứu anh ta sống lại, nhưng kết quả ra sao? Chính là bị Tần Mạc ăn sạch?

Tôi không biết mình có đồng đồng cảm hay không, chỉ cảm thấy một cảm xúc buồn bã ập đến, có lẽ là vì chính tôi cũng là vì Lưu Nhược Thủy.

Tề Sở kéo tôi một phen, đóng lại hòm gỗ, anh ta tiếp tục kéo tôi ra khỏi phòng và đóng cửa kỹ lại, đến khi ra tới sân mới móc điện thoại ra gọi đi.

Tôi đứng ở một bên nhìn cây hương dẫn đường vẫn như cũ trôi về phía sân, tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Trước kia Lục Linh dạy Lưu Nhược Thủy chế tạo phiên hồn hương, có lẽ là để giúp Lục Tư Tề làm thí nghiệm, chẳng lẽ bà ta biết trước Lục Tư Tề sẽ chết ư?

Hiện tại Tần Mạc thật sự đã sống lại nhưng bị ngốc nghếch ở trong cái hòm gặm nhắm cơ thể Lưu Nhược Thủy, thì chuyện gì sẽ xảy ra với Lục Tư Tề?

Anh ta nuốt thiềm từ để khống chế sự thối rửa của cơ thể, nhưng liệu anh ta có ăn thịt người giống như Tần Mạc?

Rõ ràng hòm gỗ đó không bị đóng đinh, cửa cũng không khoá, vậy tại sao Tần Mạc lại ngốc nghếch ở yên trong hòm, cho dù là khi chúng tôi mở hòm, anh ta cũng chỉ nhe răng doạ mà không hề có ý định đi ra, vậy Lục Tư Tề thì sao?

Lưu Nhược Thủy làm cho Tần Mạc sống lại, anh ta liền ăn Lưu Nhược Thủy?

Vậy nếu Lục Tư Tề sống lại muốn ăn thịt uống máu, thì sẽ ăn ai đây?

IMG

Editor: Alissa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play