*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mẹ của Tô Khê thấy tôi không tin nên đã trực tiếp dẫn tôi đến bệnh viện gặp Tô Khê.

Nhìn Tô Khê nằm bất động trên giường, tôi liền kiểm tra hồ sơ nhập viện và quả nhiên, cô ấy vào viện trước khi dẫn Lưu Nhược Thủy tới tìm tôi.

Nói cách khác, Tô Khê - người dẫn Lưu Nhược Thủy tới tìm tôi hoàn toàn không phải là người đang nằm bất động trên giường này.

Mẹ của Tô Khê nhìn thấy con gái mình liền rơm rớm nước mắt, bà nói rằng không biết Tô Khê bị làm sao cứ khăng khăng đồi tới Miêu trại chơi, ngày hôm đó về còn rất phấn khích nhưng sau khi ngủ liền không tỉnh lại nữa.

Tôi an ủi bà, đưa bà ấy rời khỏi phòng bệnh, vừa nháy mắt ra hiệu với Tề Sở.

Tô Khê bị trúng cổ nên mới đi Tương Tây trị, cũng coi như là tại tôi liên lụy cô ấy, vả lại nơi cô ấy tới cũng do bà ngoại chỉ điểm, lúc đó tôi bận lòng chuyện Tề Sở cùng thai quỷ, cũng không quan tâm hỏi thăm cô ấy, hiện tại nghĩ lại, mình đúng là xem nhẹ quá rồi.

Trúng cổ trúng tà gì gì đó thì bác sĩ tất nhiên không tìm ra nguyên nhân rồi, nhưng nói không chừng Tề Sở có thể tìm ra.

Tôi dìu mẹ Tô ra ngồi trên ghế dài bên ngoài, vất vả lắm mới làm cho bà bình tĩnh lại, chờ sau khi bà đã ổn định lại cảm xúc, tôi mới hỏi bà có giữ di động của Tô Khê không?

Tô Khê có kỹ thuật lái xe không tệ, thích tự mình lái, cho nên lúc đi Tương Tây chắc chắn sẽ tự mình lái, nói không chừng từ di động của cô ấy tôi có thể tìm được chỉ dẫn của tuyến đường kia, theo chỉ dẫn này tôi có thể tìm ra chổ ở của Miêu bà bà, cũng thuận tiện xác nhận là bà ấy đã giải cổ trên người Tô Khê hay chưa.

"Lúc về cậu ấy không mang theo điện thoại sao dì? Có phải mất rồi!"

Mẹ Tô lắc đầu cười khổ, hướng tôi nói:

"Con bé là người vô tư như thế đó."

Vì liên quan việc Lưu Nhược Thủy nên lúc đấy tôi vẫn còn liên lạc với Tô Khê, tức là Tô Khê giả đã lấy điện thoại di động của cô ấy liên lạc với tôi.

Xem ra đường dây bên Tô Khê cũng bị đứt rồi, tôi đành hỏi thử mẹ Tô, hỏi bà có quen Lục Tư Tề không, kết quả mẹ Tô còn chưa nghe qua tên này bao giờ.

Lúc này Tề Sở bước ra, tôi cũng lấy ví, moi hết tiền bên trong đưa cho mẹ Tô, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ nhìn bà cười khổ rồi quay người rời đi.

Mãi cho đến khi lên xe, Tề Sở mới nói với tôi: "Cổ vẫn còn trong người cô ấy, hơn nữa đã không còn đủ ba hồn, bảy phách (vía) không tụ được, đồng tử giãn ra, sợ là không sống được bao lâu nữa."

Thiếu hụt một trong ba hồn bảy phách thì dù có dùng thuốc tốt nhất cũng không ngăn cản được sự khô héo từ từ của cơ thể và cuối cùng là chết đi.

Cổ trong người cô ấy không được giải là do Miêu bà bà không giải được hay là cô ấy không tìm ra Miêu bà bà? Những điều này vẫn còn là một ẩn số!

Về vấn đề thu hồn thì đạo gia có rất nhiều phương pháp, Xem Hương Môn cũng có cách mượn hương dẫn hồn, nhưng Tề Sở nói:

"Vừa rồi tôi có thử qua, hồn của cô ấy là bị cưỡng bức câu đi, tôi chắc chắn rằng không thể thu hồn phách của cô ấy bằng pháp thuật của đạo gia, trước mắt còn cách tìm ra hồn phách của cô ấy rồi dẫn lại vào cơ thể cổ! Nhưng đã nửa tháng trôi qua rồi, tôi không biết cô ấy có thể cầm cự được bao lâu nữa."

Mỗi lần Miêu bà bà tới đều là được bà ngoại gọi, mà tôi không hề có thông tin liên lạc với bà ấy, việc Tô Khê đến Tương Tây cũng là do bà ngoại bảo đi tìm Miêu bà bà, tóm lại tôi cảm thấy những người tiếp xúc qua với tôi đều sẽ không gặp chuyện tốt.

Tôi dựa đầu vào ghế sau xe, nhìn dòng người ra vào ở cổng bệnh viện mà lòng chợt chua xót.

Người bà sống nương tựa cùng tôi không rõ ở đâu, "Người chồng" trên danh nghĩa Lục Tư Tề chết rồi vẫn quấn lấy tôi không buông, người bạn thân nhất là Tô Khê lại hôn mê bất tỉnh, Mặc Dật, người ngoài mặt khiến tôi có chút an lòng cũng có mục đích riêng tư.

Không mất bao lâu mà tôi chợt nhận ra rằng tôi là người duy nhất còn sót lại trên thế giới này, thậm chí không có lấy một người bạn để tôi nói chuyện.

Đột nhiên cơ thể có chút uể oải, tôi dựa đầu vào cửa sổ xe, một mảnh mờ mịt, không tìm thấy phương hướng.

Tề Sở định đưa tay vỗ vai tôi nhưng anh ta cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ thở dài nói:

"Hay là cô thử dùng hương dẫn hồn tìm Tô Khê xem?"

"Không cần."

Tôi hít hít cái mũi, duỗi tay lau đi nước mắt, Tề Sở tìm không thấy thì gà mờ như tôi có thể sao.

Suy nghĩ một chút, tôi thấp giọng nói:

"Việc này khẳng định có liên quan với nhà họ Lục, tôi biết Tô Khê giả kia đi sẽ đi đâu, cho nên cứ xuống tay với cô ta."

Tôi kêu Tề Sở lái xe thẳng tới nhà Lưu Nhược Thủy, Tô Khê giả kia từng dẫn tôi tới nơi này, cho nên chỉ cần tìm được Lưu Nhược Thủy, sẽ không sợ không tìm được Tô Khê giả, ít nhất có thể hỏi một số thứ.

Hơn nữa Lưu Nhược Thủy mượn phiên hồn hương giả suýt nữa đe dọa tới tính mạng tôi, việc này tôi chưa tìm cô ta tính sổ đâu.

Mẹ Lưu nhìn thấy là tôi tới liền không hoan nghênh, vì bà ta nói nếu không phải tại chúng tôi tìm tới đây thì Lưu Nhược Thủy cũng sẽ không rời nhà trốn đi, tôi nhìn sắc mặt của bà ta không tốt lắm, lúc đi ngang qua bà ta, tôi liền duỗi tay kéo xuống một sợi tóc của bà rồi xoay người rời đi.

Ở Xem Hương Môn có một loại hương dẫn đường, cần mượn quan hệ máu mủ, cách thức là viết ngày tháng năm sinh người cần tìm lên trên hương, đồng thời quấn một sợi tóc có quan hệ máu mủ với người đó lên, sau đó đi theo khói là có thể tìm được nạn nhân.

Không biết Tô Khê còn có thể kiên trì được bao lâu nữa, tôi không muốn kéo dài thời gian, ở trong lòng có chút tức giận không thể nào bình tĩnh được, sau khi ra khỏi biệt thự của nhà họ Lưu, tôi lấy từ ba lô ra cây hương dẫn đường, đem tóc mẹ Lưu quấn lên trên và viết ngày tháng năm sinh của Lưu Nhược Thủy lên, sau đó thắp hương.

Hương này rất huyền diệu, gặp gió không tan mất, nó lay động nhưng không tiêu tan và chỉ bay về hướng có đương sự.

Lúc đầu Tề Sở còn lo lắng xe đang chạy sẽ khiến gió thổi tan, sau mới thấy hương cắm tại trước xe vẫn bay về một phía, anh ta hô lên thật thần kỳ và tăng nhanh tốc độ.

Chỉ là xe chạy theo hướng khói thì cảnh bên ngoài càng quen thuộc, lòng tôi không khỏi thắt lại.

Hương này đưa chúng tôi tới nhà Lục Tư Tề, cuối cùng bay thẳng vào sân nhỏ nhà họ Lục.

"Đi vào không?"

Tề Sở thấy tôi trầm mặt không xuống, liền hỏi thử:

"Cô biết nhà này à?"

"Là nhà của Lục Tư Tề!"

Tôi cắn răng, cởi dây an toàn, đi tới đầu xe lấy cây hương ra.

IMG

Editor: Alissa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play