*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi nghe muốn mụ đầu, sau một chốc mới chợt bừng tỉnh, hơi hơi ngạc nhiên nhìn Mặc Dật: "Anh đây là đang đưa cho tôi một người hỗ trợ?"

"Khụ! Khụ..." Mặc Dật nắm đấm tay che miệng, ho như muốn tắt thở.

Hình như quỷ sẽ không bị cảm, huống hồ y lại là quỷ đặc biệt, quỷ thuật lại cao cường, làm sao mà bị cảm được? Rõ ràng là bị tôi vạch trần nên ngại ngùng.

Lạc Lạc trông cực kì sợ Mặc Dật, rúc trong lòng tôi không chịu ra. Tôi ôm bé còn rất có cảm giác, nếu không phải đã tận mắt thấy thi thể cùng với con búp bê vải kia, tôi thật sự tưởng rằng bé vẫn đang còn sống.

Mặc Dật nói là thân quỷ của Lạc Lạc sẽ không làm tôi bị thương, nhưng anh mỗi ngày đều quấn lấy tôi làm này làm kia, bộ không nghĩ tới sẽ làm tôi bị thương ư?

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, mỗi ngày tuy rằng tôi cùng Mặc Dật ân ái qua nửa đêm, ngoại trừ cảm giác mệt nhọc một chút, thân thể bủn rủn ra, thì không có xuất hiện hiện tượng thiếu dương khí, bị hút tinh khí linh ta linh tinh, cũng không biết là Mặc Dật muốn mượn thân thể tôi để chăm thai thôi, hay là đối với tôi cũng có chút tình ý nữa.

Nhưng mà ngay lúc đó tôi thật sự không dám hỏi, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành Lạc Lạc trong ngực, muốn thả bé lên giường, nhưng bé vẫn cứ bám riết lấy tôi không chịu buông.

Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, bé liền mãnh liệt chui rúc vô lòng tôi mà trốn, sau đó Mặc Dật lạnh lùng liếc mắt qua, bé chỉ dám run rẩy buông ra, quấn mình trong chăn, cuộn tròn thành một cục bông như thỏ con ngoan ngoãn.

Lòng tôi liền mềm như nước, trừng mắt hung dữ với Mặc Dật một chút, lại quay sang dỗ dỗ bé quỷ nhỏ, Mặc Dật liền trầm giọng nói: "Em lấy bùa thấm máu thu nó vào đi, trước mắt cứ giấu trong người. Kẻ kia sẽ không buông tha Lạc Lạc đâu, trên người em có hơi thở của tôi, lại mang thai quỷ, các loại thuật pháp thông thường không câu nó đi được, cho dù có tìm cũng không tìm tới em. Chờ sau khi em trở về, tôi lại dạy nó một ít quỷ thuật, mắc công nó cũng trở nên vô dụng giống như em, một chút bản lĩnh phòng thân cũng không có, chỉ có thể nằm im chờ người khác đến hãm hại."

Nói tới đây, thanh âm của y đột nhiên trầm xuống, doạ cho dáng người nho nhỏ giấu dưới chăn run lên bần bật.

Mặc Dật dường như còn có việc, nói xong liền đi mất. Tôi sợ chủ khách sạn sẽ nhanh chóng tìm tới, liền lấy bùa thấm máu ra, dỗ dỗ Lạc Lạc chui ra khỏi chăn rồi giấu bé thật kĩ.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau, ông chủ khách sạn cùng với Tiền Đài tới gõ cửa, mượn danh là đến khảo sát độ hài lòng của khách hàng, nhưng ông chủ khách sạn vừa nhìn thấy tôi liền giật mình, vội vàng nhìn xuống vật đang cầm trong tay.

Tôi cũng không biết camera có quay lại được cảnh tôi đi lên tầng 49 hay không, trong lòng cứ thấp thỏm không ngừng, nghĩ tới Mặc Dật vừa mới đi khỏi, liền cắn răng giả vờ diễn vẻ mặt nữ nhân hám giàu nhiệt tình nhìn chằm chằm ông chủ, hai mắt cố gắng nặn ra thần thái sùng bái nhất dành cho gã, dùng một chất giọng nhão nhoẹt chầm chậm nói chuyện.

Tên đó dường như rất ghét bỏ tôi tỏ vẻ hám giàu như vậy, cầm vật trong tay quơ quơ một chút, liền cất bước rời đi.

Cửa vừa đóng lại, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức bấm số điện thoại gọi cho Tề Sở, hỏi anh ta có thể giúp tôi nói vài lời để tôi rời đi hay không.

Anh ta xuất thân từ Thiên Sư phủ, chắc chắn có không ít thế lực, kết quả con hàng này lại trả lời tôi, cứ ấn theo bình thường mà làm đi, một khi Đạo môn tham gia, chỉ sợ chuyện tôi mang thai quỷ sẽ không giấu được nữa, Mặc Dật thân phận tuy bí ẩn, nhưng cũng là một đại thần, nhỡ đâu người khác vì đề phòng mà lại làm chuyện gì gây hại tới tôi và cái thai thì sao. Nói xong lời cuối cùng, anh ta vẫn dặn tôi sắp xếp thời gian đến Long Hổ sơn một chuyến.

Còn chuyện của Ngũ Phúc đồng nữ, tôi cũng không dám hỏi, hỏi một đạo sĩ cách nuôi quỷ linh tinh, chắc chắn không hợp lẽ.

Đêm đó tôi trằn trọc bất an một đêm, ngày hôm sau buổi sáng đi xuống lầu, liền thấy trong vài góc khuất của khách sạn có dán mấy lá bùa, mà ở trong một góc của sảnh lớn còn đốt đầy hương, bày cả cơm cắm hương, rõ ràng là ông chủ khách sạn này vẫn đang muốn dùng chiêu này dụ dã quỷ*, tìm cho ra Lạc Lạc.

Vẫn như cũ tới quán ăn kia dùng cơm, tôi nhớ chuyện hôm qua vẫn còn để mộ mở toang như vậy, liền quay sang hỏi bà chú nhà của Hà Chí ở đâu, tôi muốn quyên cho ông ta chút tiền, một người cha lớn tuổi như vậy rồi vẫn còn ngày đêm tìm con gái chắc chắn rất vất vả.

"Người ta không có thiếu tiền, nhà họ đều có mua bảo hiểm, mẹ của Lạc Lạc là bị tàu hoả đâm chết, cho nên cũng được bồi thường một khoản lớn. Ông ấy cũng dư dả, mua xe thể thao đó là để đi tìm Lạc Lạc thôi." Bà chủ thấy tôi có ý tốt, vẻ mặt liền sáng hơn rất nhiều, thổn thức nói.

Từ cuộc nói chuyện ngày hôm qua của ông chủ khách sạn kia, tôi khẳng định Hà Chí chắc chắn biết Lạc Lạc đã chết, hơn nữa chính ông ta cũng là người bỏ xác Lạc Lạc vào trói chung với Tằng Tiểu Quỳnh, nếu như vậy ngày hôm qua khi ông ta đi lấy xác, chẳng lẽ không thấy mộ phần đã bị mở hay sao?

Tôi có nên báo cảnh sát hay không?

Xem hương tôi còn làm được, chứ phá án thì tôi không biết gì luôn. Tăng Tiểu Quỳnh sau khi chết ba hồn bảy phách không tụ, cũng đã bị Mặc Dật đưa tới địa phủ rồi.

Lạc Lạc còn thảm hơn, chết đã không rõ ràng, bây giờ còn không thể lộ diện.

Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn hai mẹ con họ chết không rõ ràng như vậy?

Tên Hà Chí kia chắc chắn là nhận tiền của chủ khách sạn, nói không chừng chính ông ta là người đã giết Lạc Lạc, bây giờ còn ở đây diễn vẻ người cha tình thâm tìm con, trong lòng tôi chỉ cảm thấy kinh tởm.

Qua loa ăn hết bữa sáng, tôi liền gọi cho bà ngoại hỏi chút chuyện về Ngũ Phúc đồng nữ, bà vừa nghe xong liền kinh ngạc, hỏi tôi sao đột nhiên lại nói tới chuyện này, tôi liền đem chuyện mấy ngày nay tóm tắt kể lại một lần.

"Mặc Dật đối với con coi như cũng có lòng, có Ngũ Phúc đồng nữ bên cạnh, lại còn được anh ta dạy dỗ, sau này sẽ trợ giúp cực lớn cho con, con cứ an tâm đi theo anh ta, không cần vội trở về, cứ ở đó giải quyết cho xong chuyện kia đi. Con bé Lạc Lạc nếu đã theo con, thì con nhất định phải thu xếp cho người ta thật tốt, chờ chuyện kia qua rồi thì hãy làm cho con bé một đạo tràng thuỷ bộ bảy ngày, đem thi thể mai táng cho tốt." Bà ngoại giọng đều đều, từng câu từng chữ nói thật chậm rãi rõ ràng.

Tôi ở đây hai ngày sắp mốc meo luôn rồi, bà ngoại còn bảo tôi ở thêm bảy ngày làm đạo tràng, tôi có chút cảm giác kì lạ. Đúng lúc này lại có một chiếc xe Toyota bá đạo đậu ngay trước cửa khách sạn, một người đàn ông mặc đường trang*, tóc cắt đầu đinh bước xuống.

Khoảnh khắc người đó vừa xuống xe, thai quỷ trong bụng liền xao động dữ dội, tôi bị đau đớn đến mức gập eo lại.

Người đàn ông kia dường như cũng cảm ứng được cái gì, xoay người lại nhìn tôi.

CHÚ THÍCH:

*Dã quỷ: vong linh vất vưởng, lang thang.

*Đường trang: một loại quần áo cổ đứng của Trung Quốc.

- ----tym-----

Editor: Hiing

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play