*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe âm thanh còi báo động inh ỏi kêu ngoài kia, tôi còn tưởng mình vừa mở cửa một cái két sắt, chứ không phải một căn phòng cháy cơ đấy.

Dưới lầu vang lên tiếng bước chân dồn dập, tôi hoảng hốt nhìn Mặc Dật, mấy ngày nay vì vướng vụ người chết kia mà phải ở chỗ này, bây giờ mà bị hiểu lầm thành đột nhập trộm đồ nữa, có khi nào tôi bị đi bóc lịch luôn không?

Mặc Dật đại thần vẫn rất bình tĩnh nhìn tôi nói: "Mở quan tài ra."

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim tôi đập thình thịch như trống bỏi, duỗi tay ra nắm lấy cái quan tài liền xoay người lấy đà chạy, Mặc Dật lại giữ chặt eo tôi: "Mở ra ở tại đây, mắt trận ở chỗ này, em mở ở nơi khác cũng vô dụng."

Bên ngoài đã truyền đến tiếng lục đục của bộ đàm, tôi thật không hiểu Mặc Dật đang nghĩ gì, nhưng anh không chịu buông tôi ra, giãy dụa cũng vô dụng, nếu như gây ra tiếng động lớn thì càng chết.

May mắn cái quan tài này nhỏ, xích sắt cũng không có khoá chỉ là quấn vòng quanh, tôi luống cuống tay chân tháo hết ra, chỉ thấy bên trong là một con búp bê vải, tuy có hơi nhỏ một chút, nhưng bề ngoài cực kì giống Lạc Lạc. Ở giữa ngực búp bê là một khúc xương ngón tay, trên đỉnh đầu gắn một nắm tóc, mặt cắt còn lởm chởm, có thể nhận ra là bị cắt lúc người còn sống.

Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên nỗi phẫn hận, búp bê vải này tinh xảo vô cùng, cực kì giống với thủ pháp may búp bê gắn kết tình cảm trong tay mẹ con Lục gia kia, rõ ràng chuyện này có liên can tới gia tộc họ Bố.

Bàn tay liền muốn lấy con búp bê vải kia ra, nhưng Mặc Dật đã chặn tôi lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm, một ngọn lửa liền hiện ra đốt cháy con búp bê.

Lửa này xém chút nữa là cháy lan sang tay tôi, tôi vội ném cái quan tài đi, hoảng hốt nhìn Mặc Dật.

Ánh lửa lập loè cháy bỏng, một bóng người nho nhỏ từ trong quan tài đứng lên, run rẩy dựa vào góc tường: "Chủ nhân có gì sai bảo?"

Vừa dứt lời, em bé liền ngẩn ngơ một chút, ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Lúc này cửa hiên cũng bị kéo ra, Mặc Dật duỗi tay bắt lấy Lạc Lạc nhét vào trong lòng tôi, một tay ôm lấy tôi, đứng bên cạnh hành lang không một chút tránh né.

Một nhân viên bảo vệ của khách sạn lập tức chạy tới, dường như anh ta không thấy chúng tôi, chỉ thấy cửa phòng cháy bị mở, liền móc điện thoại ra gọi cho ai đó, nhưng không đợi anh ta nói xong, chủ của khách sạn, cũng chính là người đàn ông mà tôi đụng phải ở bên ngoài quán ăn kia, đen mặt đi tới.

Nhìn con búp bê bị cháy hỏng nằm lăn lóc, gã tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhìn bảo vệ nói: "Gọi điện thoại cho Hà Chí, kêu ông ta đi xem quan tài kia, nếu không có vấn đề gì, trực tiếp đem thi thể tới đây."

Bảo vệ nhỏ giọng đáp một tiếng, xoay người liền đi, người đàn ông kia lại gọi lại: "Dặn ông ta làm việc cẩn thận một chút, gần đây lại có tin đồn âm hồn của vợ ông ta xuất hiện, tôi không muốn chuyện này bị bại lộ."

"Ông chủ yên tâm." Bảo vệ không ngừng gật đầu.

Lạc Lạc trong ngực tôi lúc nghe đến tên "Hà Chí" liền giật mình, há mồm kêu một tiếng "ba ba", nhưng bị Mặc Dật cúi đầu nhìn liền sợ hãi cuống quít nắm chặt áo tôi, không dám hé răng nửa lời.

Lúc này chủ khách sạn lại lấy điện thoại ra gọi đi, giọng điệu cực kì lấy lòng: "Bố đại sư, con búp bê vải Ngũ Phúc đồng nữ kia xảy ra chút chuyện rồi, phiền ngài giúp tôi gấp rút chế thêm một cái nữa. Giá cả dễ thương lượng sau, khách sạn mới của tôi sắp đưa ra hoạt động rồi, bị như vầy chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra."

Người bên kia dường như đang từ chối, sắc mặt người đàn ông càng thêm lạnh lùng, nhưng lời nói ra càng lúc càng chân thành.

Tôi còn muốn ở lại nghe thử xem có thể có chút tin tức gì của vị Bố đại sư kia không, Mặc Dật lại không còn kiên nhẫn, ôm tôi hướng ra ngoài bay đi.

Lúc đi ngang qua bên cạnh ông chủ khách sạn kia, còn nhẹ nhàng thổi một hơi, gã cảm thấy khí lạnh liền run cầm cập, sợ hãi dòm ngó xung quanh, nhưng không thấy cái gì, lại tiếp tục nài nỉ trong điện thoại.

Tôi ôm trong ngực một con quỷ nhỏ, tuy là bề ngoài dễ thương đáng yêu, nhưng mà trong lòng cũng có chút sợ.

Mặc Dật cũng không có đi xa, đem tôi quay lại phòng, liền nói: "Em đốt hương thu hồn đi, tiểu quỷ Lạc Lạc sau này để em nuôi."

Nuôi tiểu quỷ?

Tôi nghe xong liền sợ tới mức xém chút nữa là quăng Lạc Lạc ra ngoài, nhưng dường như bé cực kì sợ Mặc Dật, gắt gao ôm chặt cổ của tôi, làm cách nào cũng không chịu buông ra.

Mặc Dật trầm giọng giải thích: "Mệnh nó mang ngũ kim, phúc lộc quá mạnh, cơ thể không chịu được mới dẫn tới chết non, loại tiểu quỷ này gọi là Ngũ Phúc đồng nữ, đi theo bên cạnh cực kì vượng chủ thêm phúc, xét thấy em xem hương chẳng ra gì, nếu chỉ dựa vào bản thân em thì chỉ có thể ngồi chờ chết. Về sau có chuyện gì, Lạc Lạc sẽ giúp em, có tiểu quỷ bên cạnh, làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn nhiều. Hơn nữa Lạc Lạc mang ngũ phúc, ở bên cạnh em sẽ không bởi vì âm khí quá nặng mà tổn thương em. Nếu cần, em cũng có thể kêu nó đi tìm tôi, Lạc Lạc là âm hồn, có thể đi âm lộ, tìm tôi rất dễ dàng."

- ----tym-----

Editor: Hiing

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play