*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xích sắt quấn quanh, đinh đồng khoá chặt quan tài gỗ, đây chính là cách làm cực hung ác, nhắm vào những loại ác quỷ chết thảm, oán khí rất nặng để phong ấn, rõ ràng khác biệt rất lớn so với giả thiết mà chúng tôi đã nghĩ tới, chuyện này đi quá xa rồi.
Gương mặt quỷ tên Tằng Tiểu Quỳnh kia đỏ thẫm, oa oa khóc lớn, không ngừng đánh mạnh vào cái quan tài kia, nhưng chỉ cần cô ấy vừa tới gần, những cái xích sắt trói quan tài kia tựa như sống lại, đánh vào mặt của cô ấy, cô ấy bị đánh rất nhiều lần, đến nỗi dần dần trong suốt muốn tan biến.
Mặc Dật thấy thế vẫn thờ ơ, nhưng tôi thì không nhịn được, rút một tờ giấy ra, cắn ngón tay nhỏ một giọt máu xuống, sau đó phóng tới dán lên mặt người kia.
Tằng Tiểu Quỳnh một lòng chỉ muốn phá vỡ quan tài, không ngừng liều mạng bay tới, liền bị tờ giấy kia thu vào trong.
Phương pháp dùng máu phong ấn linh hồn này dùng cực kì tốt, chỉ có điều do tôi đang mang thai quỷ, nên lúc thấy tôi thu lại tờ giấy kia thì Mặc Dật có chút xụ xuống lạnh lùng nhìn tôi, tôi sợ tức mức chỉ có thể cười gượng: "Dù sao cô ấy cũng là khách hàng mà, cho dù là một vong quỷ, nhưng cũng không thể đứng nhìn cô ấy tiêu tan được."
"Một giọt máu, không biết bổn quân phải tưới bao nhiêu mới bù lại được." Mặc Dật trầm giọng nói.
Không nói tới vụ tưới còn đỡ, vừa nhắc tới, da đầu tôi liền cảm thấy tê dại, vội lảng sang chuyện khác: "Cái quan tài làm sao để mở ra bây giờ?"
"Em tự mở đi." Mặc Dật đứng bên mép ngôi mộ, trầm giọng nói: "Bổn quân không thích chạm vào quan tài, quỷ thuật cũng không mở được cái khoá quan phong ấn này, mặc dù em mang thai quỷ, nhưng dù sao vẫn là con người, em đi mở đi."
Uổng công vừa rồi tôi còn nghĩ y biết chăm sóc người khác, hoá ra là do tôi vẫn còn giá trị lợi dụng.
Liếc mắt nhìn màn hình di động, đã qua nửa đêm rồi, tôi cũng không muốn ở lại khu mộ này quá lâu, dù sao tôi cũng từng gặp quỷ rồi, tử thi Lục Tư Tề còn chạm qua cơ mà, chỉ là một cỗ quan tài thôi, sợ cái gì chứ. Tôi tiến lại gần, trực tiếp dùng tay tháo xích sắt.
Trên xích sắt này còn có khoá đồng nữa, nhưng cũng không làm khó được tôi, liền lấy một cây hương ra cắm vào rồi đốt, sau đó nhìn Mặc Dật trìu mến.
Y dựa theo làn hương, phất tay một cái, khoá đồng "cạch" một tiếng liền rớt ra, tôi nhanh nhẹn kéo hết xích sắt kia xuống, rồi lại xài chiêu cũ, đốt hương xong lại mượn sức Mặc Dật mở quan tài.
Chờ cho đến khi toàn bộ đinh đồng đều bị nhổ ra, Mặc Dật lạnh lùng nói: "Em sai khiến bổn quân càng ngày càng quen tay, hửm?"
Tôi thầm nghĩ: Tiền có thể gọi quỷ kêu ma, châm hương có thể sai khiến thần, ai biểu anh ở gần làm chi.
Nhưng trước mặt Mặc Dật, tôi chỉ dám cười lúng túng lấy lòng: "Anh theo tôi đến đây không phải vì biết tôi giải quyết không được sao? Anh không muốn chạm vào quan tài, nhưng tôi lấy hương cúng anh, anh nhận được hương khói, phất tay hỗ trợ chút cũng được mà? Nhỡ sau này mười vị minh quân có hỏi tới, anh cũng dễ bề đối đáp hơn."
"Bổn quân không sợ bọn họ, chỉ ngại phiền phức, càng không nghĩ sẽ nuốt lời." Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, tay áo nhẹ nhàng vung lên, nắp quan tài liền bị đẩy sang một bên.
Tôi không kịp phòng bị, một mùi hôi thối mãnh liệt xông vào mũi, tôi cuống quít vội dùng tay chặn lại, đột nhiên eo bị kéo đi, đập vào trong ngực Mặc Dật.
Trong tay y cầm một nén hương, làn hương ngăn cách mùi thối kia lại, y cúi đầu nhìn vào trong quan tài: "Nhìn rõ chưa?"
Tằng Tiểu Quỳnh đã chết hơn một năm, thi thể trong quan tài tất nhiên không dễ nhìn.
Nhưng thứ làm tôi ngạc nhiên hơn là, bên trong ngoài một thi thể nữ mặc áo liệm, còn có một xác trẻ em mặc váy vàng, hai cỗ thi thể này bị xích sắt trói chặt vào nhau.
Tôi móc ra tờ truyền đơn của Hà Chí, bên trong ghi rõ vào ngày Lạc Lạc mất tích cũng mặc một chiếc váy màu vàng.
Chuyện này càng ngày càng kì quái, Lạc Lạc đã bị bọn buôn người bắt cóc giờ khắc này lại đang nằm trong quan tài của mẹ bé, mà cha của bé vẫn còn đang ngày ngày phát truyền đơn tìm con?
Thi thể của bé là ai bỏ vào? Lạc Lạc đã chết như thế nào?
Theo ý của tờ vàng mã đốt trên mộ, bé là bị đầu độc chết, mà người có thể bỏ xác bé vào trong quan tài, chỉ có thể là Hà Chí.
Mặt người bị thu vào lá bùa lúc nãy lại vọt ra ngoài, oa oa khóc to, nhưng hai khối thi thể vẫn bị xích sắt quấn quanh, cô ấy cũng không thể lại gần.
Nhìn vào thi thể thối rữa, tôi liền băn khoăn không biết có nên đè nén ghê tởm mà tiến lên tháo xích sắt ra không, thì Mặc Dật đã liếc mắt nhìn tôi, vung tay áo một cái, xích sắt liền rớt xuống hết toàn bộ.
Mặt người gào khóc liền bay tới nhào vào Lạc Lạc, theo tiếng khóc của cô ấy, linh hồn chậm rãi tụ lại, hiện ra hình dáng một con người.
Tôi chưa từng gặp qua loại quỷ không toàn hình như vậy, Mặc Dật liền tốt bụng giải thích: "Cô ta vừa mới chết liền bị trói bằng xích sắt, âm hồn không thể đi, ba hồn bảy phách cũng không thể tụ, kẻ đã khoá cô ta bên trong quan tài này rõ ràng muốn cô ấy vĩnh viễn không siêu thoát được, mà âm hồn không đầy đủ thì ngay cả quỷ cũng không phải, nên địa phủ không biết được chuyện này. Sở dĩ cô ta có thể hiện hình, là bởi vì máu thịt còn sót lại của cái mặt người dán trên tàu hoả không bị thu thập lại, cho nên một hồn mới vất vưởng bên ngoài, nhưng ý thức lại không rõ ràng, ngoại trừ chút chấp niệm cuối cùng trước khi chết là tìm bọn buôn người, tìm Lạc Lạc, thì cô ta chẳng biết gì nữa cả."
Nói cách khác cho dù cô ấy là quỷ cũng là một con quỷ mơ hồ, hèn chi lúc nãy hương khói trên mộ phần cũng mập mờ không rõ.
Ngay lúc tôi cho rằng Tằng Tiểu Quỳnh sẽ đi tìm kẻ đã hại hai mẹ con để báo thù nhưng Mặc Dật lại nhẹ nhàng giơ tay, bên tai tôi liền nghe được tiếng xích sắt ma sát.
- ----
----
Editor: Hiing