*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn có một nhà bị mất con, kết quả là người bà nghe được tiếng cháu đang gọi mình, rồi suốt đêm chạy đi tìm lại tìm thấy cháu ở bến xe và bắt được bọn buôn người.

Dù sao cũng vô cùng kì dịu khiến tôi có chút tò mò, tôi mở bàn tay ra nhìn vào mặt quỷ, nghĩ cô ấy thật sự lợi hại như thế sao nhưng tại sao lại không tìm thấy con gái Lạc Lạc của bản thân chứ?

Tằng Tiểu Quỳnh được an táng tại một ngôi mộ ở vùng ngoại ô, gia đình cô ấy là người địa phương nên không có cho hoả táng.

Khi tôi xuống xe, tài xế còn đặc biệt nói cho tôi nó đang nằm ở đâu.

Đã hơn phân nửa đêm, dọc đường đi lên núi thường có những âm thanh lạ lùng truyền tới khiến tôi sợ hãi suýt nữa thì nhảy dựng lên, nhất là khi vừa quay đầu đã thấy ngay cái mặt nạ xanh dữ tợn của Mặc Dật lại càng khiến cho tôi bị hãi hùng, khiếp vía.

Mộ của Tằng Tiểu Quỳnh rất dễ tìm, chỉ chờ sau khi tới nơi rồi, cái mặt quỷ kia lại bắt đầu thấp giọng nức nở.

Rừng già ẩn sâu trong núi, các mộ phần mọc đầy cỏ xanh, lại nghe thấy tiếng cái mặt quỷ khóc lóc thê lương thì quả là làm người ta rùng mình.

Tôi dỗ cô ấy vài lần đều không nính, đành phải cố nén sợ hãi và nhìn chằm chằm vào Mặc Dật để chắc chắn y vẫn ở phía sau mình, sau đó tôi lấy từ trong ba lô ra cây nến, hương, vàng mã.

Lần này nạn nhân là một con quỷ nên không thể bắt cô ấy thắp hương được nên tôi chỉ đành dùng tay có khuôn mặt ấy để thắp hương, sau khi đọc kinh văn xong, tôi cắm hương trực tiếp vào phần mộ.

Xem hương không chỉ là nhìn hương mà còn xem người, xem việc, xem sự vật...

Khi tôi cắm nén hương vào liền phát sinh ra hiện tượng lạ, ngôi mộ này đã hơn một năm không được tu sửa, cỏ trên mộ phần này vẫn mỏng như tơ lụa lại chẳng mấy chốc đã vàng úa hanh khô đi, so với mộ phần bên cạnh thì quả là kì quái.

Khuôn mặt trong lòng bàn tay của tôi vẫn nhỏ giọng khóc, người và quỷ luôn bị chia cắt, không cùng tiếng nói chung, huống chi cô ấy chỉ là một cái mặt quỷ, trừ bỏ chấp niệm còn nhớ rõ thì mặt khác không thể trao đổi với nhau được.

Tôi liền đốt vàng mã lên trên mộ, sau đó lấy gạo để cúng rượu, mong rằng cô ấy có thể chỉ tôi một điều gì đó.

Chỉ là lúc châm lửa, vàng mã cháy chuyển thành màu đen, còn có một chút điểm xanh, ngọn lửa càng thêm nhuyễn như tơ, chẳng hề bùng cháy mạnh.

Bà ngoại đọc trong sách xem hương có một đoạn nói thế này "Bí quyết để phân biệt giữa mộ nam và nữ.", nói là cứ đốt vàng mã trước mộ người chết là có thể biết được người khuất trong mộ.

Câu đầu tiên là: Vàng trắng là nam, đen là nữ. Giấy cháy điểm màu đỏ hồng là chết do đao súng, điểm đỏ là chết vì bệnh lao. Còn nếu điểm xanh là do ăn phải thuốc mà chết, điểm trắng nhất định chết vì nước.

Theo lý mà nói mộ này đúng là của Tằng Tiểu Quỳnh rồi nhưng cô ấy là chết vì ngoài ý muốn mà, đáng lý ra vàng mã phải là màu "đỏ hồng", chính là lúc đốt giấy còn chưa cháy thành lửa đã có một đám khối có nhiều đốm giống màu sương hồng, nhưng sao cái này lại có đốm màu xanh?

Chẳng lẽ người an táng trong mộ không phải là Tằng Tiểu Quỳnh?

Tôi đảo mắt nhìn sang Mặc Dật, cuộc làm ăn này là do y nhận, dù gì cũng giải thích một chút gì đó với tôi chứ?

Nhưng y chỉ nặng nề nhìn về phía ba nén hương, bởi vì y đeo mặt nạ nên tôi cũng không nhìn thấy biểu cảm của y.

Gió đêm rít gào, tôi dùng điện thoại di động chiếu vào ba nén hương, cố gắng tự trấn an bản thân đừng sợ, nhưng gió núi thổi lớn lắm khiến tôi run run vì lạnh, tôi dùng sức xoa xoa hai cánh tay, lại không ngờ vừa xoa được một lúc thì cảm giác trên vai đè nặng xuống, tiếp đến là sự ấm áp truyền tới.

Tôi cúi đầu đã thấy Mặc Dật vươn tay khoác một chiếc áo choàng đen cho tôi, nhưng ánh mắt ấy vẫn dán chặt vào ba nén hương trên mộ.

Áo choàng đen mềm mại lại vô cùng ấm áp, ngăn cản cơn gió lạnh từ bên ngoài xâm nhập vào, cũng làm lòng tôi không khỏi cảm thấy ấm áp khó tả.

Nhìn Mặc Dật chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, tôi có hơi giật mình, nghĩ lại trừ bỏ những ký ức xấu trong đầu, hình như y không làm điều ác gì với tôi cả, ngay cả khi tôi ngoài ý muốn mang quỷ thai thì đó cũng không nằm trong kế hoạch của y, ngược lại y còn chạy khắp nơi giúp tôi nữa, nhắc nhở tôi xem hương tích âm đức, so với mẹ con họ Lục ép người khắp nơi thì Mặc Dật tốt hơn nhiều.

Loại suy nghĩ này làm tôi mơ hồ sợ hãi, vội vàng xua đi suy nghĩ đó, cố gắng tập trung xem hương.

Hình khói trước tiên là tụ lại nhưng vẫn là một đám khói mù mịt không rõ, hơn nữa ba cây hương này lại là trái cao phải thấp giữa như không, đây là hương dữ, cách giết người ác nhất.

Màu sắc hương cực kỳ nhạt, như có như không, chính là dáng vẻ của một đứa trẻ đã chết.

Nghĩ tới việc mất tích của Lạc Lạc, tôi chợt có một dự cảm không lành, đột nhiên khuôn mặt bay ra từ lòng bàn tay rồi dán vào phần mộ và không động đậy gì nữa.

Tôi kéo lại áo choàng đen, đẩy nhẹ Mặc Dật: "Anh biết chuyện này là gì không?"

"Bổn quân không có nắm sổ sinh tử của minh quân, nhưng theo khách quan chắc em cũng thấy được ngôi mộ này có vấn đề, cuộc làm ăn này mà thành công thì tích được rất nhiều âm đức, không tin thì em có thể thử xem." Mặc Dật duỗi tay buộc lại dây áo choàng đen giúp tôi, động tác ấy rất tự nhiên.

Sự thân thiết đột ngột như thế này làm tôi không hiểu sao luôn cảm thấy sợ hãi, tôi kết hôn với Lục Tư Tề là có dư tình cảm thật nhưng khi anh ta phản bội tôi thì tôi vẫn cố gắng hết sức giữ lấy mạng sống của mình, mà thật ra trong lòng vẫn có cảm giác chua xót, đối với thứ tình cảm như thế này vẫn là nên sống bằng lý trí.

Sự lùi lại của tôi khiến bàn tay của Mặc Dật có chút khựng lại, cũng không làm tiếp, thay vào đó, y đưa tay về phía tôi nói: "Giấy."

Khi cầm lấy những tờ giấy tôi đưa, y duỗi tay ra và khẽ niệm vài câu thần chú, tiếp đến vài tờ giấy rơi xuống đất hoá thành một đám người giấy, trong tay bọn chúng cầm cuốc xẻng rồi nhào tới đào ngôi mộ kia lên.

Nửa đêm đi đào mộ người ta rồi mai phải giải thích như thế nào đây?

Tôi hoảng hốt, lại thấy Mặc Dật đang lấy tay vò đóng giấy còn lại, một cái đình liền xuất hiện bên cạnh anh ta, bên trong còn một chiếc ghế dài có nệm và một bàn trà, lò nhỏ, thật giống cái đình sau vườn nhà của những gia đình giàu có.

"Vào đây ngồi chờ." Mặc Dật duỗi tay ôm tôi đi vào trong cái đình.

Khi tôi ngồi xuống, y còn giúp tôi đắp chăn lên đầu gối và rót một tách trà nóng cho tôi: "Chờ mộ được đào lên sẽ rõ."

Trà thơm nức mũi, cùng với đó là ánh mắt ôn nhu của Mặc Dật thật khiến tôi không tự giác được mà nhận lấy tách trà, dù biết là không nên như thế nhưng vẫn cứ chìm đắm.

Hoàn cảnh thật thoải mái, nên tôi bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, chờ đến lúc Mặc Dật đánh thức thì ngôi mộ cách đó không xa đã mở sẵn rồi.

Khi nhìn thấy chiếc quan tài tôi đã rất khiếp sợ.

Quan tài này cư nhiên lại bị một sợi xích sắt dài và to bằng ngón tay cái quấn lấy, bốn phía quan tài còn bị đinh đồng đóng cứng.

"Trong quan tài này chôn cất là thứ gì vậy?" Tôi đảo mắt nhìn khuôn mặt người đó mà cảm thấy có chút sợ hãi.

- ----tym----

Editor: Alissa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play