Phía trước hay là sau đều bị cản lại làm cho tim tôi đập như đánh trống, với lại, vô luận tôi vỗ bụng nhỏ như thế nào thì quỷ con bên trong vẫn không nhúc nhích gì hết, còn gọi tên Tô Khê muốn đánh thức cổ thì cũng không được, cô ấy giống như bị điếc tai vậy.
"Cô ấy bị trùng cổ khống chế rồi, nếu em không tự phá đi trận pháp bên ngoài nhà thì anh làm thế nào vào được đây." Lục Tư Tề đi từng bước tới gần, ôn nhu nói, "Vân Thanh, trở về với anh đi, cứ cho là em ở lại nơi này thì cái thai quỷ đó cũng sẽ lớn lên từng ngày, đến một ngày nào đó nó sẽ lấy mạng em. Anh sẽ giúp em xoá sạch thai quỷ trong bụng, em yên tâm vì em với anh có liên quan với nhau thông qua con rối kết duyên nên chỉ khi em tồn tại thì anh mới tồn tại, thế đấy, em nghĩ đi làm sao anh có thể hại em chứ, Vân Thanh..."
Ngoài cửa là ma tài xế, nên tôi không dám lùi lại phía sau, còn Lục Tư Tề thì tiến lên, một phen giữ chặt lấy tay tôi: "Anh biết mình đem em hiến tế cho quỷ sai (quỷ câu hồn) là không đúng, nhưng lúc đó anh cũng không có biện pháp nào khác... Vân Thanh, anh không muốn chết, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không? Con quỷ mặc áo đen kia chỉ muốn quỷ con, hắn sẽ không quản sống chết của em, mà anh lại khác, anh khẳng định sẽ để em sống, Vân Thanh, tha thứ cho anh, được không? Chỉ như vậy em không cần là kẻ thù của hai bên."
Anh ta nói rất chân thành, nghe ra quả là có mười phần đạo lý, nhưng anh ta vẫn giữa một bàn tay ở phía sau lưng chính mình và mùi hương nồng nặc kì lạ kia càng ngày càng mãnh liệt tỏ ra.
Tôi biết, anh ta đang lại muốn làm tôi hôn mê, nhưng có một điều mà tôi thật sự không hiểu lắm, anh ta đã đạt được mục tiêu là được sống rồi, thế tại sao vẫn còn muốn quấn lấy tôi không tha thế? Mọi người đang yên lành không có việc gì thì tôi cũng sẽ không so đo việc anh ta dùng tôi kết minh hôn và chuyện nguy hiểm quỷ thai đâu, dù gì trước đó anh ta dùng dương thọ của tôi để mượn nợ âm làm con cháu phất nhanh thế cũng đâu hỏi qua nửa điểm ý kiến nào của tôi mà.
Phía sau lưng của anh ra bóc lên làn khói lượn lờ, tôi xoa bụng nhỏ nửa ngày mà vẫn như cũ chẳng thấy động tĩnh gì, trước sau bị chèn ép thế này, tôi lại không biết lấy dũng khí từ đâu ra liền ưỡn lên bụng nhỏ vừa kéo lấy tay của Lục Tư Tề đập vào bụng mình.
Tôi dùng lực rất lớn, ngay khi cánh tay của Lục Tư Tề va vào bụng nhỏ thì tôi liền cảm thấy bụng quặn thắt, khuôn mặt quỷ ma quái ở trên vai cũng truyền tới cảm giác lạnh buốt.
Cơn đau dữ dội khiến tôi cuộn người lại, Lục Tư Tề thấy thế cũng không che giấu nữa liền lấy ra lư hương cất ở phía sau lưng ra đưa trước mặt tôi.
Mùi hương lạ lùng chui vào mũi, lòng tôi như chết lặng, thì lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh, tiếp theo đó xuất hiện một một ống tay áo to rộng vung lên, sau đấy, Mặc Dật đã dùng một tay kéo tôi ôm vào lòng, rồi nhìn Lục Tư Tề nói: "Bổn quân mặc kệ ngươi có giao dịch gì với minh quân dưới địa phủ, nhưng đây là lần cuối cùng bổn quân cảnh cáo ngươi, nếu lại để tôi thấy ngươi dây dưa với Vân Thanh không thôi, thì đừng trách bổn quân không chừa mặt mũi kể cả đó là Minh Vương liền làm cho ngươi hồn phi phách tán."
Nói rồi một trận gió thổi qua, một sợi xích sắt dài bằng cánh tay xuyên qua thân thể của Lục Tư Tề, khuôn mặt nhẵn mịn của anh ta trông nháy mắt liền biến thành từng mảnh nhỏ, cái xác chết nguyên bản được khâu lại đều bị kéo căng ra toàn bộ, theo đó là tiếng hét thảm thiết của Lục Tư Tề, Mặc Dật duỗi tay che kín mắt của tôi lại.
Thế là tôi chỉ còn nghe thấy tiếng xích sắt leng keng cùng với đó lời buộc tội trầm thấp, còn bụng nhỏ vẫn truyền tới từng đợt đau thắt, lại thêm tác dụng của mùi hương lạ nên tôi cũng từ từ tiến vào hôn mê bất tỉnh.
- ---
EditorAlissa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT