Chương 952

Anh gật đầu, dặn cô đi ngủ sớm, cô cũng dặn anh lái xe cẩn thận, trên đường chú ý an toàn.

Về đến nhà, Thân Nhã bật đèn, quay người lại, ánh mắt bỗng dưng nhìn tới chiếc gương ở phía sau, hình ảnh cô hiện rõ trong gương.

Hai má cô ửng hồng, lúc này vẫn còn cảm thấy nóng, màu son hồng bôi trên môi đã bị gặm gần hết, còn để lại dấu vết đã từng hôn. Thấy vậy, má cô lại không khỏi nóng thêm chút nữa.

Hoắc Đình Phong trở lại biệt thự, Tô Chính Kiêu đang ngồi trên sofa, phía trước có thịt bò và rượu vang, cuộc sống vô cùng có hương vị.

Nghe thấy tiếng động, anh ta ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Phong chớp mắt: “Nghe nói cậu và cô bầu kia ở bên nhau rồi à?”

“Nghe ai nói vậy?” Hoắc Đình Phong treo áo lên móc rồi ngồi xuống sofa.

“Tiểu Trương.” Tô Chính Kiêu tỏ vẻ không hiểu: “Sao cậu lại nhìn trúng cô ta vậy? Bên cạnh cậu loại phụ nữ gì mà chẳng có, xinh đẹp, gợi cảm, đáng yêu, thuần khiết, trưởng thành, chỉ cần cậu muốn thì phụ nữ xếp hàng còn không hết.”

Hoắc Đình Phong tùy tiện đút tay vào túi quần, bưng một cốc nước ấm lên: “Bọn họ đều không phải là kiểu mà tôi thích…”

“Đại gia Hoắc nhà cậu rốt cuộc thích kiểu thế nào?” Tô Chính Kiêu chau mày: “Lẽ nào cậu thật sự thích cô ta?”

“Tình yêu đều bắt đầu từ những thiện cảm.” Hoắc Đình Phong quay người, đổ đầy nước ấm vào chiếc ly thủy tinh.

“Vậy tức là trước mắt vẫn ở tình trạng là có thiện cảm.” Tô Chính Kiêu cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm: “Hoắc đại gia, cậu đã từng nghe câu này chưa, đôi khi hạt giống thiện cảm còn chưa kịp nảy mầm thì đã bị cảm giác lâu ngày sinh ra chán ghét làm chết từ trong trứng nước rồi. Nói thật là cô ta không xứng với cậu!”

“Vậy ai xứng với tôi, cậu chắc?” Hoắc Đình Phong quay người, tay phải cầm ly nước, tay trái tùy tiện đút trong túi quần tây, ánh mắt thâm trầm, nghiêm túc nhìn thẳng về phía Tô Chính Kiêu: “Bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không muốn nghe thấy bất cứ lời nói không hay nào về cô ấy từ bất kỳ ai, nhất là cậu đấy Chính Kiêu, chuyện xứng hay không tôi mới là người quyết định.”



Tim Tô Chính Kiêu thắt lại rồi cười híp mắt: “Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi.”

Trong phòng bao, quán bar.

Chiếc bàn dài bày đầy rượu, hoa quả và những hộp thuốc vứt lung tung.

Trần Vu Nhất ngồi ở giữa, bên trái của anh ta là Lâm Nam Kiều, trang điểm vừa ngây thơ vừa kiều diễm.

Vẫn là một buổi bạn bè họp mặt, buổi tụ tập bạn học lần trước, người Trần Vu Nhất dẫn theo là Thân Nhã, còn lần này lại là Lâm Nam Kiều.

Vòng tròn bạn bè nói lớn cũng không phải lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, chút tin tức này không giấu được ai, mọi người đều biết chuyện Trần Vu Nhất và Lâm Nam Kiều ở bên nhau.

“Nam Kiều, mấy năm không gặp, em càng ngày càng đẹp ra đấy.” Mấy học trưởng nói đùa.

Lâm Nam Kiều mỉm cười, cảm giác càng thêm dịu dàng, cho tới ngày hôm nay, người ở bên cạnh ngồi vai sánh vai với Trần Vu Nhất là cô ta.

“Trước đây ba bông hoa của trường chúng ta là Trần Diễm An, Thân Nhã và Diệp Giai Nhi, bây giờ e rằng phải đổi Thân Nhã thành Nam Kiều rồi.” Có người cười nói.

Nghe thấy có người nhắc đến tên của Thân Nhã, lông mày Lâm Nam Kiều hơi chau lại, cô ta không thích khi nghe thấy cái tên này, càng không thích có người nhắc đến cái tên này trước mặt Trần Vu Nhất.

Chỉ cần không nhắc đến thì sẽ dần dần bị lãng quên, nếu nhắc đến thì anh ta sẽ nhớ đến.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play