Nước sông chảy, một làn gió thổi qua, quấn lên những lớp sóng, đêm khuya, gió lạnh, Thân Nhã ăn mặc phong phanh, hai tay cô vô thức ôm quanh vai.

Một giây sau, người cô trĩu xuống, cô ngẩng đầu lên, đôi tay dài của Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng khoác chiếc áo gió lên vai cô, sắc mặt vô cùng ôn hòa.

Thân Nhã nhìn anh, cô nhíu mày, tò mò hỏi: “Với người phụ nữ nào anh cũng quan tâm, chu đáo như vậy sao?”

“Đây là sự tu dưỡng và tính cách con người của anh…”

Đôi mắt đen thâm trầm của anh nhìn cô chăm chú rồi lướt qua đôi môi hồng của cô, Hoắc Đình Phong nghiêng người lại cúi lại gần, đôi môi ấm nóng hôn phớt qua má trái của Thân Nhã rồi chuyển tới môi cô, một nụ hôn nóng bỏng, thắm thiết nhưng cũng dịu dàng, nhẹ nhàng, vô cùng có trình tự.

Bị hôn bất ngờ, Thân Nhã ngơ ngác cứng đờ như pho tượng, hương thơm dễ chịu trên người người đàn ông lan tỏa trong mũi cô.

Khuôn mặt của cô và Hoắc Đình Phong gần nhau trong gang tấc, cô nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt đó, một gương mặt sắc nét và anh tuấn, mỗi đường nét đó đều toát lên sự thâm trầm và xuất chúng của con người này.

Anh ngậm môi cô, bàn tay lớn ôm cô vào lòng rồi thầm thì bên tai cô: “Nhưng anh không thân mật với bọn họ như vậy, đây là của riêng em…”

Trong khung cảnh đêm như vậy, ai có thể không động lòng trước một cái ôm ấm áp, một nụ hôn nóng bỏng và những lời thầm thì lay động lòng người như vậy chứ?

Thân Nhã nghĩ, những người đàn ông thế này sinh ra là để mê hoặc phụ nữ, để bọn họ đắm chìm trong đó…

Mãi đến khi ngồi lên xe, trên người cô vẫn mặc chiếc áo khoác màu đen của Hoắc Đình Phong, nước da cô vốn đã trắng bóc, bây giờ mặc màu xám trông lại càng trắng trẻo, hồng hào hơn.



“Rất đẹp…” Hoắc Đình Phong thấp giọng khen ngợi.

Nghe vậy, Thân Nhã lắc lư chiếc ống tay rộng cả một khoảng trước mặt Hoắc Đình Phong: “Thế này có khác nào trẻ con mặc trộm áo khoác của người lớn đâu, làm sao có thể nói là đẹp được chứ? Đúng là buồn cười.”

“Mọi sự vật đều có một xuất phát điểm khác nhau, tất cả nằm ở cách em nhìn nhận và so sánh thôi…” Hoắc Đình Phong nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng mấp máy: “Trong mắt tôi thì giống như một cô gái mặc đồ diễn kịch trên sân khấu, tay áo phất phơ, lộ ra vẻ yêu kiều…”

 

Mặc dù trước đây mặt Thân Nhã cũng đỏ nhưng cô chưa từng đỏ mặt thường xuyên như vậy, cứ ở bên cạnh Hoắc Đình Phong là chốc chốc mặt cô lại đỏ ửng lên.

Không biết là do da mặt cô quá mỏng khi ở trước mặt anh hay là do anh quá rành những lời tán tỉnh.

Thực ra anh cũng không tán tỉnh gì, đó cũng chỉ là những lời hết sức bình thường, nhưng khi được thốt ra từ miệng anh thì lúc nào cũng thâm trầm, trêu chọc, hệt như mấy lời thủ thỉ tâm tình.

Chiếc xe nhanh chóng đi tới bên dưới tòa nhà dân cư, Thân Nhã xuống xe, đưa trả lại chiếc áo khoác màu xám.

Bây giờ đã là gần 10 giờ, thời gian cũng không còn sớm nữa, sáng mai cô còn phải dậy sớm đi làm, hơn nữa cô cũng không nói ra được câu mời anh lên nhà.

Cũng may là Hoắc Đình Phong không nhắc đến, anh vẫn dùng giọng điệu ôn hòa hỏi cô mấy giờ đi làm.

Cô nói là 6 giờ 40, buổi sáng cô phải đi xe buýt nên bắt buộc phải dậy sớm, nếu không nhất định sẽ tới muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play