Chương 2116

“Sao anh nói vậy? Đêm hôm khuya khoắt, anh xuất hiện ở trên ban công nên tôi tưởng là trộm đột nhập thôi. Tôi chẳng qua chỉ hô lên một tiếng mà anh đã ngã từ trên ban công xuống, vậy rõ ràng là đang chột dạ rồi!”

Trong lòng Quý Hướng Không rất tức giận nhưng không thể phản bác lại lời Âu Dương Tư nói, ngực không ngừng phập phồng lên xuống kịch liệt.

“Sao vậy, gãy rồi à?” Đôi mắt hoa đào có hơi xếch lên của Âu Dương Tư khẽ nheo lại.

Quý Hướng Không im lặng, không để ý tới anh ta.

Lúc bác sĩ chuẩn định rời đi, Trần Diễm An dựa vào khung cửa, ánh mắt nhìn Quý Hướng Không nói: “Với tình hình trước mắt của anh, tôi khuyên anh tốt nhất nên mời một người giúp việc.”

Quý Hướng Không nhìn cái chân không thể nhúc nhích của mình, trong lòng cũng hiểu mình phải mời một người giúp việc, bằng không sinh hoạt cá nhân sẽ là cả một vấn đề.

Anh nghĩ ngợi rồi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Trần Diễm An.

Mặc dù anh không nói tiếng nào nhưng ý tứ đã quá rõ ràng, đương nhiên là muốn nhờ Trần Diễm An tìm giúp mình.

“Tôi tìm giúp anh à? Dựa vào đâu chứ?” Trần Diễm An lạnh lùng hỏi ngược lại: “Hình như giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì. Nếu cứ nhất quyết phải tìm quan hệ, vậy tôi cũng là vết nhơ mà trước đây anh muốn xóa khỏi cuộc đời, sao tôi phải giúp anh chứ?”

Âu Dương Tư nghe vậy thì không ngừng gật gù giống như gà con mổ tép, còn không quên nói theo: “Em yên tâm đi, anh cũng không giúp.”

Hầu kết của Quý Hướng Không chuyển động nhưng không nói gì nữa.



Mà Trần Diễm An và Âu Dương Tư đã ra khỏi phòng.

Cuối cùng, hai người rời đi, trong biệt thự chỉ còn lại Quý Hướng Không và bác sĩ.

Anh thật sự hết cách, đành phải nhờ bác sĩ tìm người giúp việc hộ.

Không còn cách nào, dù sao anh không quen với cuộc sống ở nước Z , không có người bạn nào để nhờ cậy.

Buổi tối, Trần Diễm An và Âu Dương Tư ăn cơm, tất cả đều là món ăn nước T, sữa đậu nành, bánh nhân thịt có mùi rất thơm.

Cô uống cháo, gương mặt có vẻ thâm trầm, suy nghĩ lan man, thật không biết đang nghĩ gì.

Âu Dương Tư xem tin tức, bận rộn tới quên cả trời đất, đôi mắt hoa đào hơi xếch kia nheo lại, ngón tay dài di chuyển rất nhanh trên màn hình làm người ta nhìn tới hoa cả mắt.

Sau khoảng mười mấy phút, Trần Diễm An ngẩng đầu, ngước mắt nhìn lên, trong lúc vô ý liếc qua chiếc điện thoại bên cạnh, ánh mắt hơi dao động, nói: “Sao điện thoại di động của anh ta lại rơi ở đây? Vừa chướng mắt lại đáng ghét, để tôi ném qua cho anh ta.”

“Anh đi cho…” Âu Dương Tư nói: “Anh tính ném vào mặt anh ta, cho anh ta biết hậu quả làm trộm sẽ vô cùng nghiêm trọng!”

“Anh chơi game đi. Tôi không qua bàn được, anh chơi lên giúp tôi, tôi về sẽ thưởng cho anh một cái ôm.” Trần Diễm An nói: “Tiện thể tôi cảnh cáo anh ta tốt nhất nên dọn đi.”

Âu Dương Tư dùng tay ra hiệu OK, lúc này đầy máu sống lại, tập trung tinh thần vào chơi game.

Trần Diễm An tiện tay cầm điện thoại ở bên cạnh lên, đi ra khỏi biệt thự. Cổng biệt thự của Quý Hướng Không không khóa, cô đẩy cửa và đi thẳng vào trong.

Trong biệt thự dường như không chỉ có một mình Quý Hướng Không, còn có tiếng phụ nữ nói chuyện. Cô nhíu mày, đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play