CHƯƠNG 901

“Sau này đừng gọi như vậy nữa, tạm biệt.” Thân Nhã kéo khóe miệng, cũng không quay đầu nhìn lại lần nào nữa.

Trời đã nhá nhem tối, cơn gió thổi qua mang theo cái se se lạnh của cuối thu, cô đưa tay kéo chiếc áo gió trên người.

Thành phố S rộng lớn như vậy, nhưng không có nơi nào thuộc về cô, nhà của cô, ừm, cô không còn nhà nữa…

Trên đường gió thu kêu xào xạc, đèn đuốt đỏ rực khắp đường, sầm uất như vậy, nhưng cô lại cô đơn lẻ loi kéo theo một cái vali đi trên đường.

Ở một thành phố lớn còn vô cùng lộng lẫy như vậy, cô đứng ở ngã ba đường, do dự và lúng túng không biết phải đi về đâu…

Đúng lúc này, điện thoại rung lên, cô lấy ra, là Diệp Giai Nhi gọi tới.

“Alo?” Cô nghe máy.

“Tớ đã chuẩn bị xong phòng cho cậu rồi, cậu đi taxi tới, hay là để tớ nhờ tài xế đến đón?”

Thân Nhã suy nghĩ một chút rồi nói: “Tớ sẽ bắt taxi đến đó.”

Đêm nay cô quá cô đơn, cô không muốn ở khách sạn một mình, cô sợ cảm giác cô đơn lẻ loi sẽ nuốt chửng cô.

Khi đến nhà họ Thẩm, bọn họ đang ăn tối, Diệp Giai Nhi bảo người làm mang thêm một bộ đồ ăn cho Thân Nhã, Thẩm Hoài Dương không có ở nhà, công ty phải ký kết hợp đồng, bây giờ chỉ có Huyên Huyên và Trạch Hy ở nhà.



Huyên Huyên đang ăn uống vui vẻ thì bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, bé đưa đôi mắt tròn xoe nhìn Thẩm Trạch Hy ngồi bên cạnh.

Bị nhìn như vậy nên Thẩm Trạch Hy chút hoảng loạn, cậu nheo mắt hỏi: “Sao vậy?”

“Ba nhỏ, con nói này, ba đúng là không chịu thua kém nhỉ, lần đầu tiên nhìn thấy chị cảnh sát đã đưa tay chạm vào ngực người ta, lần thứ hai gặp chị cảnh sát thì lại bóp ngực chị ấy, sao ba cứ thích chơi đùa với ngực người ta vậy? Con đã dạy ba bao nhiêu lần rồi, ngực người ta là nơi ba có thể tùy tiện chạm vào sao?” Bé nghiêm khắc dạy dỗ.

Thẩm Trạch Hy ho nhẹ một tiếng: “Ba sai rồi.”

Huyên Huyên gật đầu, lại nhìn Thân Nhã: “Dì à, bé cưng của dì đâu rồi?”

Tay đang cầm đũa của Thân Nhã bỗng cứng đờ, khóe miệng hơi giật giật, Diệp Giai Nhi vươn tay xoa đầu cô gái nhỏ: “Ăn cơm đi, sao lại nói nhiều như vậy!”

Huyên Huyên bĩu môi, ăn hết cháo, vẫn tò mò nhìn bụng của Thân Nhã.

Ăn tối xong, Thân Nhã và Diệp Giai Nhi ngồi trên ghế sô pha trò chuyện, còn Huyên Huyên cầm một tấm bảng đen viết phiên âm.

Thẩm Trạch Hy ngồi đối diện với Huyên Huyên, ngón tay út trắng trẻo của Huyên Huyên chỉ vào phiên âm trên bảng đen. Mặc dù giọng bé còn non nớt nhưng cũng rất ra dáng dạy Thẩm Trạch Hy đọc phiên âm.

Bé đọc một câu, bảo Thẩm Trạch Hy phải đọc theo một lần, nửa đường cậu nhận điện thoại, cô gái nhỏ lại trừng mắt nghiêm khắc nói, lên lớp không tập trung, ra đứng ở góc tường!

Thẩm Trạch Hy mỉm cười lấy kem Haagen-Dazs ra dụ dỗ, cô gái nhỏ không có cốt khí liếm miệng một cái, bé vỗ vỗ vai cậu, bảo lần sau nghe điện thoại phải báo cáo.

Sau một hồi ồn ào, rốt cuộc bé cũng có chút mệt mỏi, Thẩm Trạch Hy dẫn bé lên lầu, phòng khách sôi nổi lập tức yên tĩnh trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play