Chỉ cần khăng khăng là mình không có làm, không chỉ có thể có được hai tỷ bốn trăm triệu, mà còn có thể bảo vệ tính mạng cả gia đình mình.

Nhưng mà một khi nói những điều không nên nói, vậy thì hậu quả rất khó lường.

Không nhận được thứ mà mình muốn, Thẩm Hoài Dương cũng không thèm để ý, anh yêu cầu cảnh sát đến cửa hàng bán đồ ăn sáng kiểm tra camera giám sát.

Mọi thứ trong video giám sát điều rất bình thường, không có chỗ nào khác lạ, cho dù là trong cửa hàng hay là camera ở phía sau, ngay cả chất phụ gia đặc biệt cũng là do chủ cửa hàng tự tay bỏ vào.

Tất cả những nơi có video giám sát đều đã xem qua rồi, không có bất cứ điều gì khiến cho người ta cảm thấy kỳ quặc.

Suy đoán của anh chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề, trực giác nói cho anh biết rằng có điều gì đó thật sự không ổn.

Nhưng mà anh có nhiều thời gian để có thể điều tra chuyện này cho rõ ràng, mọi thứ đều cần có chứng cứ.

Sau đó, Thẩm Hoài Dương lại cho mấy người âm thầm bảo vệ cô, vừa tìm kiếm những nơi khả nghi và manh mối bị mất tích.

Mà Thẩm Thiên Canh thành thạo nhất đó chính là ngụy trang bên ngoài, hơn nữa hành sự vô cùng cẩn thận, kín đáo.

Những gì mà Thẩm Hoài Dương có thể nghĩ đến, làm sao ông ta không nghĩ ra được cơ chứ?

Cho nên trước khi làm chuyện này, ông ta đã cân nhắc đủ loại khả năng, sau khi xác định liên tục ba bốn lần rằng không để lại dấu vết gì thì mới yên tâm.

Dương Tuyết đã từ chối trị liệu, trị liệu càng ngày càng đau, với lại ngoại hình càng xấu xí của bà ta làm cho bà ta không thể tiếp tục sự sống.



Bác sĩ lại muốn đến chữa trị bằng hóa chất, Dương Tuyết từ chối, bà ta không muốn phải chữa bệnh bằng hóa chất nữa.

Từ chối rất quyết liệt, bác sĩ không có cách nào khác, đành phải đi tìm Thẩm Thiên Canh, nếu như bệnh nhân còn tiếp tục như vậy thì bệnh tình sẽ càng nặng thêm.

“Cần phải hóa trị trước khi ghép tủy, em cứ tiếp tục như vậy thì làm sao có thể khỏe lên được?” Thẩm Thiên Canh bất đắc dĩ nói.

“Nhưng mà điều kiện tiên quyết là em có thể tìm thấy tủy phù hợp, bây giờ vẫn còn chưa tìm được tủy phù hợp thì chính là một con đường chết, trị bệnh bằng hóa chất có lợi ích gì chứ?”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Không thể phủ nhận, Dương Tuyết nói rất đúng, Thẩm Thiên Canh có hơi nghẹn lời: “Nhưng mà em không thể tiêu cực như vậy được.”

“Không sao đâu, anh không cần phải quan tâm tới em, em sẽ không đồng ý chữa trị bằng hóa chất, em sẽ làm thủ tục xuất hiện rồi trở về huyện Thiểm, nhớ là đến lúc trở về anh phải mua tóc giả giúp cho em, em muốn một mái tóc gợn sóng.”

“Anh sẽ không để cho em chết như thế đâu, anh nhất định sẽ cứu em, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để cứu em.”

Câu nói này không biết là đang nói với Dương Tuyết, hay là đang tự nhủ với chính mình.

“Tội gì phải khổ như thế chứ? Ngay cả tủy phù hợp cũng không có, đến đây dừng lại là được rồi.”

Thẩm Thiên Canh lại không muốn từ bỏ, tia sáng trong đôi mắt của ông ta khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.

Sau đó, ông ta lại khôi phục bộ dạng bình thường, nhẹ giọng nói: “Em muốn tóc giả màu gì?”

“Màu đỏ, màu đỏ có thể tôn lên làn da trắng ngần, kiểu dáng như thế nào thì anh chọn giúp em là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play