CHƯƠNG 632

Diệp Giai Nhi dõng dạc gật đầu: “Đó là đương nhiên rồi.”

“Ngày mai là thứ bảy, em có muốn đi ra ngoài du lịch không?” Thẩm Hoài Dương di chuyển tầm mắt, bàn tay với khớp xương rõ ràng gõ nhẹ vào tay lái, phát ra một tiếng vang có quy luật: “Đi ngắm biển, dẫn Huyên Huyên đi cùng có được không?”

Huyên Huyên vẫn luôn kêu gào muốn đi ngắm biển cả, còn phải ngắm hải âu, ngày mai là thứ bảy, một nhà ba người còn chưa từng đi ra ngoài với nhau, không thể phủ nhận, đúng là Diệp Giai Nhi có chút dao động.

“Đã muốn đi rồi thì cứ đi thôi, sao nào, có muốn đi không?” Lúc này, đôi mắt phượng của Thẩm Hoài Dương có hơi híp lại, giữa khóe mắt và lông mày đều mang theo một loại gợi cảm nói không nên lời.

Trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh: “Anh lo lái xe đi.”

Nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, khóe miệng Thẩm Hoài Dương chậm rãi cong lên: “Đi đón Huyên Huyên thì chúng ta liền xuất phát.”

Thân thể dựa vào ghế ngồi, hai mắt Diệp Giai Nhi phát sáng, vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Nè, chúng ta như này là có tính một chuyến du lịch nói đi là đi không hả?”

Cô bạn muốn trải nghiệm một chuyến du lịch nói đi là đi, thoải mái tự do, nhưng mà lại tươi đẹp đến cỡ nào.

“Đương nhiên là tính rồi.”

Đi đón Huyên Huyên, tạm thời quyết định đến sân bay mua chuyến bay gần nhất đến Tam Á.

Thời gian trôi qua mấy tiếng là đã đến Tam Á rồi, lại là nửa đêm, khách sạn đã đặt từ trước, trực tiếp đi đến phòng tổng thống của khách sạn.



Diệp Giai Nhi và Huyên Huyên mệt mỏi không còn chút sức lực, vừa mới tới khách sạn thì liền nhảy lên trên giường rồi ngủ thiếp đi.

Thẩm Hoài Dương không đi ngủ, anh đứng trước cửa sổ to lớn quan sát cảnh đêm của thành phố, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đang được đốt cháy, nhưng mà nghĩ tới hai mẹ con ở trong phòng, anh lại dập tắt điếu thuốc, rót một ly rượu vang nhẹ nhàng lắc lư.

Nếu như anh nhớ không lầm, kết quả hiến tủy sẽ có vào ngày mai.

Nếu như đến lúc đó không tìm thấy Giai Nhi, ông ta sẽ phản ứng như thế nào đây? Mà ông ta anh đang chỉ chính là Thẩm Thiên Canh.

Dù Dương Tuyết là loại phụ nữ như thế nào đi nữa thì cũng không có liên quan gì với anh, điều mà anh không muốn đó chính là hiến tủy của Giai Nhi cho bà ta.

Cũng không phải là bởi vì mối quan hệ của bà ta và Thẩm Thiên Canh, mà là đối với một người phụ nữ có thể vứt bỏ con gái của mình, bây giờ muốn sống nên mới nhớ đến đứa con gái mà ngày xưa mình đã vứt bỏ, người phụ nữ như vậy căn bản không cần thiết phải cứu sống.

Cô là người phụ nữ của anh, anh không muốn cô phải chịu thiệt thòi.

Người khác có sống hay chết thì có liên quan gì tới anh chứ, anh không muốn cô vì người phụ nữ như thế mà phải chịu đựng cảm giác đau đớn và thống khổ.

Sáng ngày hôm sau, ăn sáng xong, ba người liền đến biển. Khí hậu ở Tam Á bốn mùa đều như mùa xuân, vô cùng dễ chịu.

Ba người đã thay quần áo xong rồi, mấy cô gái ở trên biển đầu mặc đồ tắm hoặc là bikini, lộ ra dáng người trẻ trung xinh đẹp.

Huyên Huyên mặc đồ tắm, Thẩm Hoài Dương mặc một cái quần đùi thoải mái, trên người là chiếc áo ngắn tay màu xanh nhạt, trông có cảm giác thành thục ưu nhã, còn có mấy phần tràn trề sức sống, trông trẻ tuổi và tuấn tú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play