CHƯƠNG 631

Con dao gọt trái cây rất sắc bén, theo hành động của bà ta, còn cứa từng chút từng chút một vào cần cổ, chỉ cần một chút xíu là có thể khiến máu chảy ra.

Người giúp việc đứng xung quanh đều bị hù dọa, vội vàng kêu lên: “Bà chủ, bà mau bỏ dao xuống đi!”

Tô Tình làm gì chịu nghe lời bọn họ, không chỉ không thu tay lại, ngược lại còn làm trầm trọng thêm, mũi dao còn chưa vào mấy phần thì đã cắt rách da thịt.

Có một chút máu thấm ra, người giúp việc run rẩy một hồi, ánh mắt bất giác đồng loạt nhìn về phía Thẩm Hoài Dương, mang theo vẻ cầu cứu.

Mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào hành động của bà ta, không thể bắt được cảm xúc trong biểu cảm lạnh lùng âm u, giật giật đôi môi mỏng, Thẩm Hoài Dương mở miệng, chỉ là lạnh lùng nói: “Mẹ nhất định phải làm như vậy?”

Nhưng mà đáp lời anh chính là mũi dao lại đâm sâu thêm một chút, dường như còn có ý muốn đâm sâu hơn nữa.

“Nếu như mẹ đã quyết tâm muốn làm như vậy, cho dù con có thể ngăn cản lại lần này thì cũng không có cách nào ngăn cản lần sau. Nhưng mà con có thể nhắc nhở mẹ một chuyện, sau khi mẹ chết rồi, chắc chắn bọn họ sẽ sống càng thanh thản hơn nữa, nếu đây chính là mục đích cuối cùng mà mẹ mong muốn, vậy thì mẹ có thể tiếp tục.”

Đánh rắn phải đánh bảy tấc, mà đương nhiên Thẩm Hoài Dương hiểu điểm yếu của Tô Tình ở đâu, anh chỉ lạnh nhạt mở miệng nói như thế.

Quả nhiên là câu nói này đã để Tô Tình dừng lại hành động ở trong tay, với lại bà ta cũng không có quyết tâm muốn chết đơn giản, chỉ muốn hù dọa anh, cho nên mới mất khống chế mà thôi.

Con dao gọt trái cây từ từ trượt khỏi lòng bàn tay bà ta rồi rơi xuống đất, trước mắt tối sầm, bà ta ngất xỉu.

“Gọi bác sĩ.” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương rất nặng nề, anh bước nhanh về phía trước mấy bước, đón được Tô Tình nhũn người ngã xuống đất.

Rất nhanh sau đó liền có một chú bác sĩ đến nhà kiểm tra sức khỏe toàn diện, băng bó vết thương rồi mới nói: “Không có gì đáng ngại, sức khỏe suy yếu, bị chảy máu, bị kích thích.”



Thẩm Hoài Dương đứng ở một bên nghe thấy bác sĩ nói như vậy thì thở phào một hơi, đưa tay kéo kéo cà vạt ở trên cổ rồi rời khỏi đó, đi đến công ty.

Sau khi ném ra câu nói đó, anh cũng không lo sợ bà ta sẽ nghĩ đến chuyện tự sát.

“Đến bệnh viện điều tra cho tôi một chuyện, chiều nay phải có kết quả.” Thẩm Hoài Dương lạnh lùng nói với trợ lí Trần.

Trợ lí Trần gật đầu rồi lui ra ngoài, đến lúc sắp tan làm, anh ta gõ nhẹ của phòng rồi đi vào báo cáo chi tiết tất cả những thông tin mà mình điều tra được.

Hiến tủy.

Cô gái ngu ngốc đó lại đồng ý.

Buổi chiều tan làm, Diệp Giai Nhi chuẩn bị đi đón Huyên Huyên, lại nhìn thấy chiếc xe Lexus màu đen đã đậu ở ngoài cửa trường học.

Cơn mưa to như đang trút nước vẫn còn đang tiếp tục, căn bản không có ý muốn dừng lại, chờ sau khi ngồi lên xe, mái tóc và quần áo đã bị ướt một mảng.

“Chúng ta đi đón Huyên Huyên, đã nói trước là tối nay em muốn về nhà.” Diệp Giai Nhi cho thấy lập trường của mình.

Cong môi, Thẩm Hoài Dương nở một nụ cười nhẹ: “Mới đến muộn một ngày mà đã sợ rồi hả?”

“Cái này không phải là sợ, mà bạn thân là giáo viên thì chắc chắn phải tuân thủ theo kỷ luật, nói dối, trốn học, cái này đâu có giống với giáo viên đâu chứ?”

“Quả nhiên là giáo viên của nhân dân, là một tấm gương tốt, xem ra anh nên học tập một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play