CHƯƠNG 599

“Biểu hiện của anh ta trong khoảng thời gian này như thế nào?” Diệp Giai Nhi hỏi.

“Khá tốt, sau khi làm xong việc ở công ty là sẽ về nhà, có lẽ số tiền đó thật sự đúng như anh ấy nói.”

“Vậy thì, cậu tự coi sao rồi làm đi, cậu cảm thấy như thế nào là đúng thì cứ làm như vậy.” Cô căn bản không thể cho cô ấy lời khuyên chắc chắn, bởi vì giữa cô và Trần Vu Nhất cũng chỉ mới gặp qua mấy lần, đối với Trần Vu Nhất, cô không hiểu rõ.

Gật đầu, Thân Nhã đưa cô đến trường học, trực tiếp đến văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đã đợi từ lâu.

Sau đó, Diệp Giai Nhi ở lại trường nói chuyện với hiệu trưởng, Thân Nhã rời đi, khi trở về nhà, Trần Vu Nhất đang ngồi trên ghế sofa xử lý tài liệu của công ty.

Nghe thấy tiếng động, anh ta bưng một ly nước ấm đưa cho cô, đôi mắt hoa hoa nhướng lên: “Em về rồi?”

Gật đầu, cầm lấy ly nước, Thân Nhã uống mấy ngụm rồi đặt ly lên bàn cà phê, hít một hơi thật sâu nói: “Em muốn nói với anh một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?” Trần Vu Nhất ghì vai cô, để cô ngồi đối diện, tò mò hỏi.

Sau khi cân nhắc một hồi, Thân Nhã hạ quyết tâm: “Anh sắp làm cha rồi, em đã mang thai được hơn một tháng.”

Nghe vậy, Trần Vu Nhất sững sờ một hồi, đông cứng tại chỗ như người gỗ, sau khi phản ứng lại thì không chịu nổi kích động trong lòng mà bế Thân Nhã lên, xoay vòng vòng trong phòng khách: “Ba, anh sắp làm ba rồi! Anh vậy mà lại sắp làm ba rồi!”

Anh ta rất kích động, vui mừng, thậm chí có chút lúng túng, nhìn anh mà Thân Nhã rươm rướm nước mắt, cô ấy nghĩ, quyết định này của cô ấy rất là đúng.



Chỉ là sau này khi chuyện đó xảy ra, cô ấy chỉ cảm thấy lạnh lẽo và mỉa mai….

“Nói cho anh biết em muốn ăn gì, hoặc uống gì đi, anh bảo bọn họ đem tới.” Trần Vu Nhất đã vui mừng khôn xiết, lúc này anh ta cũng không biết phải làm sao mới đúng, ngay cả tay chân cũng không biết để ở đâu nữa.

Thân Nhã bất giác có chút buồn cười: “Đừng ngốc nữa, mau đi làm việc đi, sau khi tan làm về đường Giang Nam mua cho em mấy cái bánh đậu xanh.”

“Được rồi, bảo bối đi nghỉ ngơi đi, anh đi làm đây, đợi em ngủ dậy, là sẽ có bánh đậu xanh.”

Cười khẽ, Thân Nhã bước vào phòng ngủ, trong đầu vạch ra cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của bọn họ, một nhà ba người bọn họ cũng sẽ như nhà của Giai Nhi, tràn đầy tiếng cười vui vẻ, bảo bối một ngày chạy nhảy không thôi.

Không bao lâu, công việc đã xong xuôi, Trần Vu Nhất cầm chiếc áo gió mỏng bước ra khỏi phòng, khởi động xe rồi rời đi.

Anh ta đến một biệt thự ở ngoại ô, Lâm Nam Kiều vừa mới tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ cổ chữ V, lộ ra một mảnh da trắng như tuyết cùng xương quai xanh ra ngoài.

Nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của anh, khóe miệng Lâm Nam Kiều nhếch lên một nụ cười, tâm trạng anh như rất tốt, đôi mắt hoa đào nhếch lên, ý cười tràn đầy.

“Sao đột nhiên anh lại tới đây?” Bước tới, cô ta nép thân người nhỏ nhắn vào lồng ngực anh ta, qua đường viền cổ áo, có thể nhìn thấy rõ ràng vòng một trắng tinh phác ra một đường vòng cung duyên dáng, đầy cám dỗ.

“Sau này anh sẽ không qua đây nữa…” Trần Vu Nhất đẩy cô ta ra, ngồi ở trên sofa, hai chân dài vắt chéo lên nhau: “Biệt thự này để lại cho em, tấm chi phiếu này cũng cho em, con số tùy em điền.”

Thần sắc và khuôn mặt Lâm Nam Kiều cứng đờ, nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Tại sao? Em muốn biết nguyên nhân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play