CHƯƠNG 598

“Nghiêm túc chút đi!” Diệp Giai Nhi cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.

Mãi cho đến khi có người về khu chung cư đi qua phát ra tiếng bước chân, Diệp Giai Nhi mới dùng hết sức đẩy anh ra, tim vẫn đập loạn xạ: “Đi đây.”

Mím môi, Thẩm Hoài Dương vỗ nhẹ lên má cô, ôn nhu nói: “Em lên lầu trước đi, sau khi em lên rồi, anh mới đi.”

Nhìn anh hai cái, cô mới quay người đi về phía chung cư, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, suýt chút nữa không phát ra thành tiếng!

Cô nhất định bị anh làm cho hư hỏng rồi, nếu không, cô sao có thể trở nên điên cuồng như vậy!

Đây là khu chung cư, hàng xóm thấy rồi truyền đến tai ba mẹ, lúc đó…

Nghĩ nghĩ lại cảm thấy muốn chết, về đến phòng, cô kéo rèm cửa ra, rất rõ ràng nhìn thấy người đàn ông ưu nhã vẫy vẫy tay với cô, sau đó mới ngồi vào xe, thật tình, cô cảm thấy hai người càng lúc càng sến súa rồi…

Sáng hôm sau.

Diệp Giai Nhi ăn sáng xong, sau khi xuống lầu, đã thấy Thân Nhã đã đợi cô ở bên cạnh xe rồi.

“Tớ đi với cậu.” Thân Nhã mở cửa xe: “Hiệu trưởng là bạn của ba tớ, con người rất tốt, cậu đi làm ở đó, tớ cũng có thể yên tâm.”

“Nghe lời này, sao cậu giống mẹ già của tớ vậy!” Diệp Giai Nhi cười.



Thân Nhã cũng mỉm cười, khởi động xe, nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô: “Sắc mặt cậu trong khoảng thời gian này trông khá tốt đó nha, hồng hào và sáng mịn, xem ra cậu Thẩm ‘chăm lo’ cậu rất tốt.”

Không nói cái này thì không sao, vừa nghe Thân Nhã nhắc tới chuyện này, cô không nhịn được cười: “Còn ‘chăm lo’ nữa chứ!”

“Sao, nhìn bộ dạng cậu kìm nén khó chịu quá, nào, nói ra nghe xem.”

“Anh ấy đụng tớ hai lần, lần nào tới lúc quan trọng nhất là con bé nhà tớ lại xông vào, sau đó anh ấy đành nhếch nhác bỏ cuộc, tự đi nhà tắm giải quyết, còn nói nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chắc anh ấy sẽ bị con bé nhà mình làm cho không dậy nổi…”

Nghe vậy, Thân Nhã không thể nhịn được cười: “Huyên Huyên thật đáng yêu, nghịch ngợm, tính tình không giống cậu chút nào.”

“Quả thực không giống tớ, cũng không giống ba, không biết cái tính khí ma lanh đó được truyền thừa từ ai nữa.” Vẻ mặt Diệp Giai Nhi cũng bất lực.

“Tớ nghĩ tính khí đó giống Thẩm Trạch Hy đó, giống chú hai của nó.” Thân Nhã quay xe sang trái, dừng một chút, mới chậm rãi nói: “Giai Nhi, cậu nghĩ tớ có nên nói cho anh ấy biết chuyện mang thai không?”

Nhắc tới chuyện này, Diệp Giai Nhi khẽ nghiến răng nói: “Vậy cậu muốn nói cho anh ta biết không?”

“Tớ đã suy nghĩ rất lâu, nếu tớ đã quyết định tha thứ cho anh ấy, hơn nữa anh ấy cũng là cha của đứa trẻ, nếu tớ cứ mãi giấu anh ấy như vậy, đích thực có chút không tốt lắm, cho nên, tớ muốn nói cho anh ấy biết.”

Thân Nhã nói: “Trước đây không nói với anh ấy về sự tồn tại của đứa trẻ là vì khoảng thời gian đó chúng tớ đang cãi nhau, chiến tranh lạnh, bởi vì giận nên tớ không có nói cho anh ấy biết, bây giờ lại đột nhiên muốn nói với anh ấy.”

Có lẽ thấy gia đình ba người họ hạnh phúc, đứa trẻ như vậy giống như một báu vật.

Hoặc có thể là thấy một người đàn ông như Thẩm Hoài Dương chăm sóc tốt con như vậy, mặc dù đôi khi thực sự rất buồn cười, nhưng cô ấy cũng muốn, khi biết mình có con, anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play