CHƯƠNG 538

Nghe nói như thế, Tô Tình nhìn Huyên Huyên, trong lòng dấy lên lửa giận. Nhìn bộ dạng đó của bé, bà ta có thể ăn bé được chắc? Quả nhiên là không biết làm người khác vui lòng chút nào.

Chẳng lẽ bà ta còn thiếu một đứa nhỏ à, sau này Hoài Dương lại kết hôn, bà ta sẽ được ôm cháu trai.

Tô Tình rời khỏi, Thẩm Hoài Dương ôm Huyên Huyên đi khỏi chung cư, ngồi lên chiếc xe màu đen.

Anh ngồi trên vị trí điều khiển, mà Huyên Huyên thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cúi người xuống thắt dây an toàn cho bé, bé lại chuyên chú chém hoa quả không ngẩng đầu lên.

Ở sân bay.

Trên đường bị kẹt xe, chờ lúc đến sân bay thì đã gần mười giờ, sau khi cầm lấy vé thì ngồi ở một bên chờ đợi.

Mười giờ rưỡi, ở đại sảnh truyền đến âm thanh đăng ký, đứng dậy, Diệp Giai Nhi đi đến cửa phi cơ.

Chỉ là sau khi trong lúc vô tình ánh mắt của cô đảo qua một bóng người đang đưa lưng về phía mình, chân mày chau lại, bóng lưng đó làm cho cô có cảm giác rất giống với Thẩm Hải Băng.

Lại nhìn một hồi, cô tiếp tục bước lên phía trước, đứng trong hàng người chờ đợi kiểm tra.

Hàng người phía trước còn rất dài, Diệp Giai Nhi buồn bực chán nản nhìn xung quanh, khóe mắt lại bất ngờ nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đang ôm Huyên Huyên đứng ở lối ra.

Cô nhíu mày, kinh ngạc khó hiểu, sau đó nhìn thấy bóng dáng màu trắng ấy đi thẳng đến trước mặt Thẩm Hoài Dương rồi lộ ra một bên mặt, quả nhiên là Thẩm Hải Băng.

Chỉ nhìn thấy hai người bọn họ nói gì đó với nhau, sau đó Thẩm Hải Băng duỗi hai tay ra với Huyên Huyên.



Lúc đầu, Huyên Huyên vẫn còn có chút rụt rè, không chịu để cô ta ôm, không biết là Thẩm Hải Băng nói cái gì, thân thể Huyên Huyên mới lắc một cái để cô ta ôm.

Sau đó, ba người sóng vai đi khỏi, trai tài gái sắc, giống như là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Thu hồi tầm mắt, biểu cảm trên mặt Diệp Giai Nhi rất lạnh nhạt, cảm xúc không hề dao động, chỉ thờ ơ đứng xếp hàng chờ đợi kiểm tra.

Nếu như là bốn năm trước, chắc chắn là cô sẽ phẫn nộ, ghen ghét, tâm trạng trong lòng cũng lăn lộn giống như những con sóng lớn.

Nhưng mà bây giờ đã trôi qua bốn năm rồi, giữa hai người không còn liên quan nữa.

Rất nhanh liền đến lượt cô kiểm tra đăng ký, đợi đến lúc đến Tân Hải đã là ba giờ chiều. Cô đẩy cửa phòng ra, vừa hay nhìn thấy Điền Quốc Gia đang nỗ lực muốn đứng lên.

Mặc dù trên trán của anh ta vẫn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng mà vẫn không thể nào đứng lên, có vẻ bất đắc dĩ và vô dụng, lại chậm rãi ngồi xuống.

“Đừng nản lòng, chỉ cần cố gắng rèn luyện thường xuyên, một ngày nào đó có thể đứng dậy được mà.” Cô mở miệng nói.

Nghe vậy, Điền Quốc Gia kinh ngạc xoay người lại: “Trở về từ lúc nào vậy, sao một chút âm thanh cũng không có?”

“Mới vừa về, nhìn anh đang luyện tập chân cho nên không có lên tiếng.” Diệp Giai Nhi đi vào trong phòng, vừa đi vào nhà bếp vừa lên tiếng: “Mấy ngày em không có ở đây, có đói bụng không?”

“Há cảo với mì tôm mà em chuẩn bị đủ để ăn một tuần, bây giờ mới có ba ngày trôi qua thôi, sao có thể đói được chứ?” Điền Quốc Gia cười.

“Vậy là tốt rồi.” Diệp Giai Nhi cũng nhịn không được mà cười thành tiếng: “Mặt của anh cũng không gầy, chắc là ăn được lắm nhỉ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play