CHƯƠNG 537

“Chú bị làm sao vậy ạ?” Vểnh cái miệng nhỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn của Huyên Huyên có chút thất vọng.

Mày nhíu lại, cánh tay rắn chắc ôm Huyên Huyên đặt ở dưới đất, anh quan sát một chút rồi cầm lấy cái lược.

Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên người đàn ông làm loại chuyện này, có hơi lực bất tòng tâm, khó khăn lắm mới có thể chải được sợi tóc ở bên trái vào, bên phải liền trượt xuống, vừa mới chải bên phải lên thì bên trái lại rơi xuống, chải mãi mà tóc chẳng vào nếp.

Hơn nữa còn không khống chế được lực đạo, thỉnh thoảng tay sẽ kéo phải sợi tóc làm cho Huyên Huyên đau đến nỗi nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: “Đau quá…”

Cả nửa ngày sau, rốt cuộc Thẩm Hoài Dương cũng đã chải đầu xong rồi, mặc dù buộc tóc đuôi ngựa nhưng mà rõ ràng còn lệch sang một bên.

“Chú ơi, không đẹp.” Huyên Huyên nhìn cái gương, lắc lắc cái đuôi ngựa.

Quan sát một chút, đúng là Thẩm Hoài Dương cũng thừa nhận… không đẹp gì hết…

Chỉ là anh có thể buộc như vậy đã coi như rất tốt rồi, khóe mắt đảo qua cái lược, phía trên còn giữ lại vài sợi tóc, đều là bị anh kéo xuống.

Lúc này có tiếng chuông cửa truyền đến, ánh mắt thâm thúy của Thẩm Hoài Dương lướt qua chút u ám, mắt nhìn thời gian, mới hơn tám giờ sáng, sớm như vậy đã đến đây rồi?

Tay tùy ý kéo cửa ra, lúc nhìn thấy Tô Tình đứng ở ngoài cửa, giữa hai hàng lông mày xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Mẹ.”

Bước vào nhà, Tô Tình vừa liếc mắt liền nhìn thấy Huyên Huyên đang chơi trò chơi ở trên ghế sofa, hàng lông mày tinh xảo nhẹ nhàng nhăn lại.



“Tại sao con lại không chịu thương lượng với mẹ chuyện chuyển nhượng cổ phần công ty, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có mà cứ quyết định như vậy?” Thẳng cho tới lúc này mới nhớ tới chuyện đó, trong lòng Tô Tình vẫn là một bộ lửa giận.

Tùy ý ngồi xuống, đôi chân dài bắt chéo lại với nhau, ánh mắt liếc nhìn Huyên Huyên đang vui vẻ chém hoa quả, khẽ động đôi môi mỏng, phun ra mấy chữ: “Quyết định đột ngột.”

Một câu này liền chặn miệng Tô Tình: “Vậy tại sao lại không muốn quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ?”

“Mẹ, con hoàn toàn có thể tự mình quyết định chuyện này, những gì con đã quyết định rồi thì không cần thiết phải lấy ra để thảo luận lần nữa.”

“Đúng vậy, bọn con đều có thể tự mình đưa ra quyết định. Ba con có thể, con có thể, Trạch Hy cũng có thể, mẹ thì dư thừa.” Giọng nói của Tô Tình không khỏi lớn hơn.

Thân thể nhỏ bé của Huyên Huyên bị dọa run rẩy, Thẩm Hoài Dương ôm bé vào trong ngực, nhìn Tô Tình, thản nhiên nói: “Dọa đứa nhỏ rồi, mẹ, mẹ đến đây là vì chuyện này?”

Lồng ngực vẫn phập phồng vì tức giận, nghe thấy lời nói của Thẩm Hoài Dương, Tô Tình liền nhớ tới một chuyện càng quan trọng hơn, cho nên tạm thời kiềm chế những cơn lửa giận đó xuống.

“Ngày hôm nay Hải Băng trở về, chuyến bay hơn mười tiếng đồng hồ, cô ấy gọi điện thoại cho mẹ kêu mẹ đừng nói với con, sợ là con bận rộn.

Mẹ cảm thấy vẫn nên đến đây nói với con một tiếng, con đi đến sân bay đón người đi, mấy ngày nay cô ấy bận rộn căn bản không nghỉ ngơi đàng hoàng, lại đi chuyến bay qua đêm trở về, vết sẹo ở trên mặt vẫn còn một ít, mẹ sợ là lần đầu tiên trở về sau bốn năm, cô ấy không được tự nhiên. Đưa đứa nhỏ cho mẹ, để mẹ chăm sóc.”

Nghe vậy, Huyên Huyên liền rúc ở trong ngực Thẩm Hoài Dương, ôm chặt lấy anh, hiển nhiên là không vui.

“Để con đưa con gái đi cùng.” Thẩm Hoài Dương nói, hiển nhiên là anh không có ý để Tô Tình chăm sóc cho Huyên Huyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play