CHƯƠNG 454

Hiển nhiên là lời nói lúc nãy của Trần Diễm An làm lửa giận trong lòng Thẩm Hoài Dương tiêu tan hết toàn bộ, còn lại cũng chỉ là tâm tình vui vẻ.

“Cái này thì có liên quan gì với anh chứ? Thẩm Hoài Dương, tôi cảnh cáo anh, trước khi bàn tay tôi rơi xuống mặt anh, anh nhanh chóng buông ra cho tôi.” Cô đang nghiến răng, bàn tay lại cố gắng tránh thoát khỏi lòng bàn tay anh.

“Sau khi được đàn ông tới nhuần, trên gương mặt của phụ nữ sẽ tản ra một loại thần thái tươi mát, đồng thời còn vô cùng dịu dàng. Cô xem xem, lúc này cô hung dữ như thế nào, quả nhiên là cần có một người đàn ông ôm ấp mới được.”

Diệp Giai Nhi nhìn anh chằm chằm, sự kiên nhẫn đang bị bào mòn từ từ: “Buông tay!”

“Không, lúc này nên ngậm miệng lại mới đúng.”

Đôi mắt anh âm trầm bỗng nhiên lại siết chặt, sau đó cúi người xuống trực tiếp hôn cô.

Mà Diệp Giai Nhi thì né tránh, nhưng mà lại không thể toại nguyện, tay trái anh chế trụ sau đầu cô, không để cô có thể nhúc nhích.

Đợi đến khi anh hút được lưỡi cô rồi mới thả lỏng, Diệp Giai Nhi chờ đúng thời cơ cắn một phát thật mạnh vào môi anh, mãi cho đến khi mùi máu tươi tràn ra giữa môi, cô vẫn không chịu nới lỏng.

Kêu lên một tiếng đau lớn, Thẩm Hoài Dương thở một hơi nặng nề, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, đối diện với cặp mắt trong suốt lại lạnh lùng của cô, sau đó, con ngươi anh khẽ lóe lên, rốt cuộc cũng buông lỏng sự kiềm chế với cô.

Dừng lại vào lúc này đối với đàn ông mà nói chính là một loại tra tấn, đối với một người đàn ông đã bốn năm chưa làm, nó lại là cực hình.



Cái hôn này chẳng những không thể xua tan cảm giác nóng bỏng trong lòng, ngược lại còn thiêu đốt ngọn lửa nóng ở trong lòng dữ dội hơn nữa.

Không ai có thể phóng thích loại thống khổ này của anh, chỉ có cô, chỉ có một mình cô.

Đưa tay phải lên, Diệp Giai Nhi muốn đánh vào mặt anh, nhưng mà tay còn chưa chạm vào thì đã bị Thẩm Hoài Dương nắm lại thật chặt: “Nếu như cái tính tình nóng nảy này mà còn không được tưới nhuần, chắc chắn sẽ càng thêm khô khốc, không có dinh dưỡng.”

Lồng ngực không ngừng trập trùng lên xuống, cô chậm rãi khôi phục hô hấp, sau đó gằn từng chữ.

“Thẩm Hoài Dương, bây giờ tôi có thể ở chung hòa bình với anh là bởi vì hiệp nghị hòa bình mà anh đưa ra, cho nên đừng có ép tôi phải làm ra những hành động quá khích. Còn nếu như anh thật sự đói khát khó nhịn, thế thì ra ngoài tìm phụ nữ đi.

Chờ sau khi phát tiết xong rồi thì lại xuất hiện trước mặt tôi, dù sao thì ở toàn bộ thành phố S này có vô số người phụ nữ muốn bò lên giường cậu cả Thẩm anh.”

Vừa mới nói xong, cô mạnh mẽ rút cổ tay ra khỏi tay anh, đóng cửa phòng lại, nằm ở trên giường, Diệp Giai Nhi đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, mắt khép hờ.

Sở dĩ hai người có thể ở chung bình tĩnh như vậy là bởi vì phần hiệp nghị hòa bình kia.

Cô rất gấp gáp, rất lo lắng, rất muốn giành lại quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên trong tay mình, cho nên cô không có nhiều thời gian như thế, cũng không thể có tâm trạng luôn đối kháng với anh, ầm ỉ, lãng phí tinh thần và sức lực, cô không muốn cả thể xác và tinh thần đều phải mệt mỏi, chuyện gì cũng phải đi đối phó, chuyện duy nhất mà cô muốn đó chính là quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên.

Đúng lúc này, anh lại đưa ra hiệp nghị hòa bình, cô liền đồng ý.

Thật ra thì liên quan đến phần hiệp nghị hòa bình đó, cô cũng chỉ có thể đồng ý, chỉ có thể đồng ý mới chính là lựa chọn sáng suốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play