“Rất tốt, xem ra là bài học sinh động ấy không uổng phí rồi, nhưng mà tôi vẫn muốn nói cho cô biết một câu, có một một vài thời điểm vì để đạt được đồ vật mà mình muốn, nhất định phải từ bỏ một cái gì đó, hơn nữa còn phải nhận lấy nguy hiểm tương ứng.”

Giọng nói anh trầm thấp, lại chậm chạp.

Cô nhăn chặt đôi lông mày: “Chẳng lẽ là anh chưa từng nghe thấy một câu nói như thế này, một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Vết thương lần đó anh cắn tôi đã thối rữa, cho nên tôi sẽ không tin tưởng anh nữa, cũng không đồng ý gánh chịu nguy hiểm mà anh đã nói.”

Cơ mặt Thẩm Hoài Dương khẽ giật giật, lần này lời nói của anh rất nghiêm túc, chỉ là cô không muốn tin nữa…

Mà hai người vẫn cứ luôn nằm trong tình huống như thế này, anh không muốn phải tiếp tục duy trì hình thức ở chung như vậy, anh thật sự không thích.

“Vậy thì tôi có một đề nghị hòa bình.”

Diệp Giai Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đề nghị hòa bình?”

“Trong khoảng thời gian tôi nộp đơn lên tòa án để thay đổi quyền nuôi con, con bé nhất định phải ở cùng với tôi, mỗi ngày cô đều có thể đến biệt thự thăm con bé, thời gian hai người ở cùng với nhau, tôi sẽ không hạn chế, cho đến lúc tòa án phán quyết quyền nuôi dưỡng, ai có được quyền nuôi dưỡng thì có thể mang con bé đi, có được không?” Giọng nói của anh rất nặng nề, nhưng mà cũng không hề tùy ý như trước kia, có vẻ như rất nghiêm túc.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không nói tiếng nào mà lại im lặng, trầm mặc lo lắng, một lúc sau, cô mới gật đầu đáp lại anh: “Tôi đồng ý.”

“Được.”

Sau khi hai người đã đạt được sự thống nhất, bầu không khí không còn căng cứng như ban đầu, cũng không còn căng thẳng, ngược lại đã hòa hoãn, tự nhiên hơn.

Không nhìn anh nữa, Diệp Giai Nhi quay người bước xuống xe, mà con ngươi âm trầm ấy vẫn cứ nhìn bóng lưng cô mãi.



Vừa mới ngẩng đầu lên là đã nhìn thấy Điền Quốc Gia mặc quân trang đứng ở bên ngoài khách sạn, vô cùng dễ thấy, vừa nhìn là thấy ngay.

Cô nhanh chân bước tới, Diệp Giai Nhi nhìn anh ta: “Cậu đứng đây đợi bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm đâu, vừa mới đến đây thì cậu đã bước xuống xe rồi, trong xe là anh ta hả?” Điền Quốc Gia nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng.

Diệp Giai Nhi gật đầu.

“Vậy Huyên Huyên đâu rồi?”

“Bị anh ta đưa về biệt thự rồi, chúng ta đi đến quán cà phê ở bên cạnh đi.” Ở đây vốn là cửa khách sạn, người đến người đi, vẫn đứng ở đây không phải là chuyện tốt. Với lại, Điền Quốc Gia mặc quân trang, cho nên kiểu gì thì người đi ngang cũng sẽ tò mò liếc mắt nhìn anh ta vài lần, thế là cô liền đề nghị.

Điền Quốc Gia gật đầu, hai người sóng vai đi thẳng về phía trước.

Cảm nhận được ánh mắt như tia điện rơi sau lưng mình, Diệp Giai Nhi nhíu mày, khóe mắt đảo qua chiếc xe màu đen ấy, lại không thèm quan tâm.

Cảnh tượng trước mắt làm lồng ngực của Thẩm Hoài Dương có một ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt, hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, biểu cảm trên mặt vô cùng âm trầm.

Vừa mới nhận đề nghị của anh, quay người lại rời khỏi cùng với người đàn ông khác, anh thật sự muốn bước lên bóp nát bờ vai cô.

Vẻ mặt bình thản, bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng đặt trên tay lái, chạy về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play