Đây là lần đầu tiên cô bị chọc giận đến như thế này, tỉnh táo và lý trí, còn có vẻ bình tĩnh thường ngày trong nháy mắt đã bị ném xa.

Anh lại dám, lại dám, lại dám thừa dịp lúc cô không chú ý mà ôm Huyên Huyên đi.

Trong lòng vô cùng phẫn nộ, ngọn lửa càng ngày càng bùng cháy, thoát ra làm cho cả người cô đều như thiêu đốt, lực đạo bàn tay đúng là có hơi hung ác.

Không để ý đến cơn đau truyền tới từ trên ngực, bàn tay to của Thẩm Hoài Dương nắm chặt đôi tay đang vùng vẫy, cầm ngược vào trong lòng bàn tay mình, đôi môi mỏng khẽ động, giọng nói trầm thấp lại nhu hòa thốt ra một câu.

“Cô ở cùng con bé bốn năm rồi, về mặt huyết thống tôi là ba của con bé, nhưng mà tôi chỉ mới mang còn bé đi có hai ngày, cô liền phẫn nộ như vậy hả?”

“Lúc anh ôm con bé đi, anh có nói với tôi chưa?” Lồng ngực phập phồng vì tức giận, nhưng mà trạng thái cũng đã tỉnh táo lại.

Con gái đã bị đưa đi, có phát giận cũng không làm nên chuyện gì, cho nên bây giờ quan trọng nhất đó chính là phải suy nghĩ xem làm cách nào để đưa Huyên Huyên trở về.

Nói trúng tim đen, anh chỉ dùng một câu mà đã đâm trúng cô: “Nghe câu đó, cô ngủ cô cũng ôm con bé thật chặt ở trong ngực, nếu như không phải chân không thoải mái, cô chắc chắn sẽ không bỏ con bé xuống. Tôi không nói gì mà cô đã cảnh giác như thế, nếu như nói trước, cô cảm thấy kết quả sẽ như thế nào, có lẽ là cô sẽ trực tiếp ôm con bé nhảy xuống xe.”

440-anh-tham.jpg



cô hai câu trả lời chắc chắn. Thứ nhất là cái ngày phán quyền nuôi dưỡng cho cô, cô có thể đưa con bé đi bất cứ lúc nào cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Câu trả lời chắc chắn thứ hai, cô lên giường với tôi trong một tháng, đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ mà từ bỏ quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ.”

Anh nghĩ là một tháng đủ để anh cảm thấy chán cơ thể của một người phụ nữ, cho dù trước đó có mê luyến như thế nào, một tháng sau tuyệt đối có thể cảm thấy chán.

Đối với cô chỉ là mê luyến thân thể, hay là thật sự yêu thích, một tháng đủ để làm rõ ràng.

Vậy thì sự bất thường của anh sẽ biến mất và trở lại trạng thái bình thường như trước kia.

Cười khẽ, Diệp Giai Nhi cảm thấy lời nói này của anh khá châm chọc: “Thẩm Hoài Dương, câu chuyện sói đến nhà, chỉ cần nghe một lần là đủ lắm rồi, anh cho rằng tôi còn để nó xảy ra lần thứ hai nữa à?”

Hiệp nghị kết hôn bằng miệng đã bị mắc lừa một lần, lần này cô tuyệt đối sẽ không mắc lừa nữa.

Cho dù có thật sự đồng ý yêu cầu của anh, có ghi âm lại, nếu như đến lúc đó anh đổi ý, chẳng lẽ cô còn phải lấy bản ghi âm đó mang ra tòa án hả?

Thật sự không có khả năng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play