“Có phải là anh Thẩm nên đi rồi không, giữa chúng ta đã không còn gì để nói với nhau, những gì cần nói, có thể nói đều đã nói xong hết rồi.”

Đôi môi mỏng lạnh lùng cong lên, Thẩm Hoài Dương liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy cảnh cáo: “Em tốt nhất nên cách xa Trạch Hy ra một chút, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả…”

“Nực cười, anh có thể quản được mình, chẳng lẽ còn có thể quản được người khác?” Quan trọng hơn là cô đã cười thành tiếng.

Nở một nụ cười khiến người khác sợ hãi, anh chậm rãi cúi người xuống, khóe miệng gợi cảm vô tình cong lên, đứng từ trên cao nhìn cô: “Em tốt nhất đừng nghi ngờ về lời nói của tôi, không gian không phải thương nhân, đây là kết luận mà em đã từng nói với tôi, cho nên loại thương nhân giống như tôi sẽ chỉ chọn điểm yếu của em mà ra tay, có hiểu chưa?”

Bóng lưng thẳng tắp, hai tay Diệp Giai Nhi khoanh trước ngực, mang theo vài phần cố ý mà nói: “Tôi không hiểu rõ tại sao anh lại không đồng ý để tôi và Trạch Hy bên nhau như thế?”

“Em trai của mình cùng với vợ cũ lăn giường, đồng thời còn dây dưa cùng một chỗ, làm những chuyện chúng ta đã từng làm, cảnh tượng đó vô cùng buồn nôn.”

“Chỉ có anh mới có thể xấu xa như thế, buồn nôn! Chẳng lẽ mình với cô mình lên giường làm chuyện đó, anh liền không cảm thấy buồn nôn hả?” Diệp Giai Nhi thật sự rất muốn hung hăng đánh anh một bàn tay.

Ánh mắt âm trầm giống như một vùng biển mênh mông, từng gợn sóng lăn lộn, Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, cứ nhìn chăm chăm cô như thế.

Mắt khép hờ, một lúc sau Diệp Giai Nhi chậm rãi mở ra, lúc này anh đang cảm thấy đau lòng cho Thẩm Hải Băng, lại cảm thấy phẫn nộ với cô đó à?

Thật ra thì hà tất gì cô phải làm như vậy?

Không phải nói quên là tốt rồi, tại sao cô phải tự nhắc tới những chuyện khiến cô buồn nôn, dù sao thì bốn năm đã qua, cần gì phải nghĩ tới nó?

Không nhìn anh, cũng không nói tiếng nào, Diệp Giai Nhi quay người bước nhanh đi lên trên cầu thang.



Chỉ là còn chưa bước về phía trước mấy bước, tay lại bị người ta nắm từ phía sau, cảm giác nóng bỏng và khô ráo thuộc về đàn ông, cô bối rối đứng tại chỗ, cảm thấy lòng bàn tay nóng hổi.

Một giây sau, giọng nói nặng nề khàn khàn của người đàn ông rơi vào trong lỗ tai: “Nhớ kỹ lời tôi, không nên đi trêu chọc Trạch Hy, em không chọc tôi nổi đâu.”

Trào phúng cười lạnh, nhoi nhói, Diệp Giai Nhi hung hăng hất tay anh ra, nhìn anh, lạnh lùng gạt một câu từ trong miệng: “Anh cũng không trêu chọc tôi nổi đâu, cho nên là sau này anh Thẩm đừng có đến đây trêu chọc tôi nữa.”

Lập tức, đầu không thèm quay lại, ngay cả nhìn cũng không nhìn người đàn ông một cái nào.

Đợi đến lúc bóng dáng cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Thẩm Hoài Dương vẫn không đi, bàn tay nắm chặt rất muốn vặn gãy cái cổ thon thả của cô.

Thẳng cho đến khi điện thoại rung lên, anh mới thu hồi suy nghĩ, ấn nghe: “Trạch Hy.”

“Anh không phải nói là về nhà họ Thẩm ăn cơm hả, em đã về rất lâu rồi, sao lại không nhìn thấy anh đâu, không phải là anh đi trước em đó à?”

“Trên đường tạm thời xảy ra chút chuyện, sẽ về nhanh thôi, cúp máy đây.”

Lời ít ý nhiều, cúp điện thoại, dáng người cao lớn đi thẳng về phía trước, chiếc xe màu đen đậu ở dưới lầu khu chung cư.

Về đến nhà, Tiểu Huyên Huyên trực tiếp nhào tới, thân thể nhỏ bé ôm lấy cái đùi Diệp Giai Nhi, ấm ức muốn chết đi được: “Mẹ ơi, sao muộn như vậy rồi mẹ mới về nhà?”

“Mẹ đi ăn cơm với một chú kia, cho nên mới về muộn như thế, nhớ mẹ hả?”

Cái đầu nhỏ gật lia gật lịa giống như gà mổ thóc: “Con sợ mẹ bị sói xám mang đi, ăn hết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play