Không có sợ hãi, càng không có né tránh, Diệp Giai Nhi lạnh lùng nghênh đón: “Chẳng lẽ anh Thẩm vẫn thích ăn trong chén nhìn trong nồi hả, có phụ nữ mình yêu mà còn không thỏa mãn, cứ nhất định phải đến đây trêu chọc một người phụ nữ như tôi?”

“Cái miệng nhỏ này thật sự khiến cho người khác không nhịn được mà muốn xé nát, lời nói nói ra không có một lời là thứ mà người khác thích nghe.”

“Cô Thẩm biết nói lời mà người khác thích nghe đó, giọng nói đó mềm mại như nước, anh muốn nghe bao nhiêu thì có thể nghe bấy nhiêu, cần gì phải đến đây tìm kích thích?”

Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, đôi mắt đen hẹp dài trầm xuống, cứ chăm chú nhìn cô như thế, phù quang lạnh lẽo tung bay, chỉ hận không thể đóng cô thành băng.

Diệp Giai Nhi cũng không cam lòng yếu thế, đã qua bốn năm, giữa hai người không có quan hệ với nhau, anh dựa vào cái gì mà lại đến sỉ nhục như thế?

Chỉ là nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú ấy có dấu bàn tay, phẫn nộ trong lòng cô đã tiêu tán đi một chút, chỉ cảm thấy bàn tay đó vô cùng đẹp.

Nhưng mà đúng lúc này có một tiếng bước chân truyền đến, sau đó giọng nói ấm ức của Tiểu Huyên Huyên truyền tới từ trên lầu, có thể nghe thấy rất rõ ràng: “Bà ngoại ơi, sao mẹ vẫn còn chưa về vậy ạ, có phải là mẹ không cần Huyên Huyên rồi không?”

“Sao lại không cần Huyên Huyên chứ, Huyên Huyên của chúng ta hiểu chuyện, lại ngoan ngoãn như thế, mẹ ra ngoài mua truyện cổ tích cho Huyên Huyên rồi, mẹ sẽ về nhanh thôi.” Là giọng nói của Quách Mỹ Ngọc.

“Nhưng mà lúc nãy bà ngoại cũng nói như vậy đó, nói là mẹ sẽ về nhanh thôi, con chờ lâu như vậy rồi mà mẹ vẫn còn chưa về, bà ngoại ơi, có phải là mẹ đã bị lão sói xám bắt đi rồi không?” Trong giọng nói non nơt còn mang theo tiếng khóc: “Con không muốn truyện cổ tích nữa đâu, chỉ cần mẹ trở về thôi.”

“Huyên Huyên đã quên mất là còn có chú cảnh sát nữa, chú cảnh sát có súng có thể đánh sói xám chạy đi, chúng ta chờ một lúc nữa, chắc chắn là mẹ sẽ về mà.”

Nghe thấy âm thanh truyền đến từ trên lầu, trái tim Diệp Giai Nhi lập tức bị níu chặt, cô nhịn không được mà hốt hoảng, thân thể không nhịn được hơi run rẩy.



Cô sợ là Thẩm Hoài Dương nghe được…

Nếu như nói không căng thẳng thì là giả.

Cô sợ Thẩm Hoài Dương sẽ cướp Huyên Huyên đi, dù sao thì Huyên Huyên cũng là con của anh.

Nhưng mà lúc này cô lại càng biết rõ mình tuyệt đối không thể hoảng loạn, cũng không thể lúng túng, càng không thể để anh nhìn ra dấu vết gì từ trên mặt cô.

Âm thầm hít một hơi thật sâu, thả lỏng, Diệp Giai Nhi bất động thanh sắc đánh giá biểu cảm của anh, cô muốn từ biểu cảm của anh mà quan sát xem anh có để ý đến âm thanh này không.

Mà trên gương mặt tuấn mỹ của anh không hề có cảm xúc chập chùng, đôi mắt đen nhánh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, dường như là muốn đâm xuyên cô.

Thấy vậy, trái tim treo lơ lửng vì lo lắng của Diệp Giai Nhi rốt cuộc cũng đã rơi xuống, thân thể căng thẳng đã có hơi buông lỏng, nhưng mà vẫn nhịn không được mà khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.

Chỉ cần sự chú ý của anh đặt trên người cô là được rồi, có lẽ là anh căn bản không nghe thấy mấy câu nói lúc nãy của Huyên Huyên.

Với lại là tiếng Quách Mỹ Ngọc dỗ Huyên Huyên về nhà, mặc dù cô bé không muốn cho lắm, nhưng mà cũng không la hét om sòm, mà là để mặc cho bà ôm mình về.

Tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cuối cùng trái tim của Diệp Giai Nhi mới có thể hoàn toàn thả lỏng, trong lòng cũng đã có sức lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play