Đi qua hành lang uốn lượn, Diệp Giai Nhi chú ý đến nước hồ Côn Minh trong suốt đã đóng băng, vậy thì đương nhiên không thể đi thuyền được rồi.

Trong lòng có hơi thất vọng, nhưng mà sau khi nhìn thấy khung cảnh tươi đẹp trước mắt, nó liền được tan biến.

Cây cầu Thập Thất Khổng, núi Vạn Thọ, trông càng hấp dẫn hơn trong tuyết.

Đi cả sáng mà cô cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ là từ đầu đến cuối người đàn ông trước mắt đều không hề quay đầu lại, giữ một khoảng cách với cô.

Đi mấy bước mới đuổi kịp anh, Diệp Giai Nhi thở hổn hển, đưa tay ra kéo lấy tay của anh: “Anh có thể quan tâm đến phụ nữ đang mang thai được không hả, đi chậm một chút đi.”

Một cảm giác lạnh thấu xương truyền đến, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương quét tới, khi rơi vào đôi tay còn lạnh hơn so với nước đá, lông mày hơi nhíu lại.

“Có phải là bị nhiệt độ của tôi làm cho kinh ngạc rồi không? Tay chân lạnh buốt, vừa mới đến mùa đông thì sẽ như vậy đó.” Cô híp mắt mỉm cười.

“Găng tay đâu rồi?”

Nhắc tới găng tay, lúc này cô mới gõ vào đầu một cái: “Xem trí nhớ của tôi kìa, rơi ở chỗ thắp nhang rồi.”

Thẩm Hoài Dương nheo mắt lại: “Cô ra ngoài không mang theo đầu óc hả?”

“Có mang chứ, nhưng mà thỉnh thoảng làm mất đồ cũng là chuyện bình thường thôi mà, nếu như không phải là anh đi quá nhanh, tôi cũng sẽ không đuổi theo anh rồi làm rơi găng tay ở đó.”

Trong giọng nói của cô cũng mang theo lửa giận, chuẩn bị thu tay của mình lại, bàn tay khô ráo ấm áp của anh đã cầm lấy bàn tay cô vào trong lòng bàn tay mình.

Hơi giật mình, cô sửng sờ như tảng đá.

Anh không để ý tới cô, kéo tay cô bỏ vào trong túi áo khoác mình.



Đúng là nhiệt độ của đàn ông và phụ nữ có hơi chênh lệch với nhau, cô lạnh giống như nước đá, còn anh thì ấm áp giống như là một túi sưởi.

Đúng là trong túi áo thật sự rất ấm áp, nhưng mà cô nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của anh, ma xui quỷ khiến lại nói một câu: “Túi không có ấm bằng tay của anh.”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương quay người lại nhìn cô, không chớp mắt.

Bị nhìn như vậy có hơi không tự nhiên, cô ngượng ngùng cười một tiếng, sờ lên cánh mũi: “Sao lại không nói?”

“Nhiều chuyện.”

Anh khẽ động đôi môi mỏng phun ra hai chữ, bàn tay to bỏ vào trong túi nắm chặt lấy tay cô, đôi môi mỏng thoáng câu lên.

Hai người nắm tay đi ra phía trước, nhưng mà Diệp Giai Nhi không có tâm trạng ngắm cảnh, nhịp tim tăng lên, gương mặt ửng đỏ, cả người đều nóng hơn.

Cô âm thầm thở dài một hơi, nhịp tim đập có hơi nhanh rồi, sao mãi không chậm lại.

Nếu như có thể đi cả ngày như thế này cũng được.

Đi dạo ở Di Hòa Viên cả một ngày, cô không cảm thấy tay lạnh, tay của anh ấm áp giống như cái lò sưởi, làm cho gò má của cô cũng theo đó mà nóng lên.

Lúc đi ngang qua Tân Thiên Địa, cô kêu dừng xe lại, dự định mua mấy món đồ ở bên trong về cho ba mẹ.

Bình thường kêu bọn họ mua áo lông đắt tiền bọn họ cứ luôn cảm thấy quá đắt, sống chết không cho mua.

Đến lúc cuối năm, lúc này đã bắt đầu cho ra sản phẩm mùa xuân, bây giờ áo lông đều được giảm giá.

Áo lông có rất nhiều kiểu dáng và màu sắc, tha hồ lựa chọn. Chọn một hồi lâu, cô chọn một cái áo xanh đen cùng với một cái áo đỏ thẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play