“Mấy vấn đề giả thiết như thế này căn bản không cần thiết phải trả lời.” Anh câu môi, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Cô ấy đã xuất hiện trước mặt cháu rồi.”

Nghe vậy, bà cụ kinh ngạc nhíu mày: “Con bé trở về từ Mỹ rồi?”

Thẩm Hoài Dương nhìn vào mắt bà, trả lời vô cùng chắc chắn: “Dạ vâng.”

“Vậy bây giờ đang ở đâu?”

“Đã đến huyện Thiểm làm thư ký trợ lý cho ba cháu, cuộc trò chuyện của bà Mục đã có thể kết thúc chưa? Cháu buồn ngủ rồi, bà Mục ngủ ngon.”

Cô ta vậy mà lại đến huyện Thiểm làm thư ký trợ lý cho Thẩm Thiên Canh, chờ đến lúc bà cụ bình tĩnh lại, Thẩm Hoài Dương đã đi tới góc rẽ cầu thang.

Bà không khỏi than nhẹ một hơi, rốt cuộc là trong lòng của Hoài Dương nghĩ như thế nào?

Bà chỉ sợ là, ai…

Nhưng mà nói tóm lại đó là thế giới tình cảm của người trẻ tuổi, cho dù có hỏi, có biết đi nữa thì làm được gì?

Cho nên, vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi.



Chỉ là, Hải Băng cùng với Giai Nhi, bà vẫn tương đối nghiêng về phía Giai Nhi hơn.

Hải Băng có thể được xem như là bà nhìn lớn lên từ nhỏ, tính cách không tệ cho lắm, nhưng mà cứ luôn cảm thấy không thích hợp.

Người đã già, cho nên tâm tư cũng nhiều hơn, bây giờ ngay cả tình cảm của cháu trai mình mà cũng muốn nhúng tay vào.

Cười một tiếng, bà cụ ôm con mèo ở trong ngực rồi đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Mi Mi, chúng ta đi ngủ thôi.”

Ngày hôm sau.

Tuyết rơi dữ dội, so với mấy ngày trước còn lớn hơn nhiều.

Mấy ngày trước lớp tuyết ở trên đất chỉ có một tầng, mà bây giờ đạp chân một cái, vết chân liền hãm sâu hoắm vào.

Diệp Giai Nhi trời sinh đã sợ lạnh, chỉ cần vừa đến mùa đông tay chân liền lạnh buốt, lạnh giống như là nước đá, có che như thế nào cũng không ấm áp.

Cho nên, ba luôn nói cô là động vật máu lạnh, giống con rắn.

Vừa nhìn thấy thời tiết rét lạnh như thế, cô liền tìm cái áo lông dày nhất ra, còn có mũ cùng với găng tay.



Đôi mắt của Thẩm Hoài Dương đảo qua cô bao bọc giống như một con gấu, ánh mắt nhìn xuống, cuối cùng, thản nhiên rơi vào đôi đôi găng tay mà cô đang mang: “Nhìn rất quen mắt.”

“Cái gì quen mắt?” Cô sửa lại cái mũ, nghiêng đầu nhìn anh.

Anh nhíu mày nhìn sang, ánh mắt hất hất nhìn lên trên bao tay của cô.

Thuận theo ánh mắt nhìn sang, Diệp Giai Nhi khoát khoát tay, cô nói: “Đây chính là món quà tôi tặng cho Trạch Hy, chỉ có điều là đêm hôm đó…”

Lời nói đến bên miệng, cô bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng vào tối đêm hôm đó, vội vàng dừng lại, nói lảng sang chuyện khác: “Không đi hả?”

Trong đôi mắt là một sự lạnh lẽo như có như không, anh không nói tiếng nào, quay người lại nhanh chân đi thẳng ra phía trước.

Diệp Giai Nhi nhấc chân đi theo sau lưng anh, bước chân của anh có hơi lớn, cô đi theo có vẻ phí sức, hiển nhiên là anh không có ý thương hương tiếc ngọc.

Trước kia cô đã từng nghe người ta nói rằng, nếu như đến Di Hòa Viên, hoặc là đến vào mùa hè, hoặc là đến vào mùa đông.

Mùa hè chính là mùa hoa sen nở, lá sen xanh tươi vô hạn, cánh hoa màu hồng nhạt, thật sự rất xinh đẹp.

Còn đến mùa đông tuyết trắng bao trùm, bông tuyết bay xuống rồi chìm vào trong mặt hồ, khung cảnh vô cùng đặc biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play