Tú Nguyệt dìu Phụng La về Dưỡng Tâm Điện, sau đó rót một tách trà cho Phụng La. Phụng La vì còn đang thẩn thờ nên lỡ tay đánh rơi ly trà lên tay Tú Nguyệt.... Sau khi nghe nàng ấy "á" lên một tiếng, Phụng La mới choàng tỉnh cầm lấy cánh tay nàng ấy mà xem xét!
-Ta xin lỗi Tú Nguyệt, muội về cung nghỉ ngơi đi hôm nay ta cảm thấy hơi mệt!
-Vâng, tỷ tỷ cũng nghĩ sớm!!!
Dương Tú Nguyệt bước ra ngoài tay nắm chặt "Tỷ tỷ là vẫn còn để ý đến ả sao?? Ta phải tìm cách làm ả biến mất trước mặt tỷ tỷ và Tử Nhan càng sớm càng tốt!"
Nhắc tới Tử Nhan nàng lại vạn phần tức giận, tại sao nàng ấy cứ khăng khăng một mực giúp đỡ cho nàng ta chứ!!! Nàng tức đến nỗi cầm lấy chiếc khăn tay xé ra làm hai, nghiến răng nói
-Vạn Tuyết Cơ cả cuộc đời này ta không triệt được ngươi, không phải là ta!!!
..................
Vương Tử Nhan sáng hôm sau đã giúp Vạn Tuyết Cơ rời cung để chôn cất Xuân nhi tử tế, hai người bái lại đàng hoàng rồi bước đến hồ Hoàng Kim ngồi xuống, Vương Tử Nhan khẽ đưa tay vén mái tóc mai của Tuyết Cơ đang buông xỏa xuống, ánh sáng bình minh soi tỏ lên bóng dáng hai người đang nhìn nhau!
Vạn Tuyết Cơ làm sao không biết trong ánh mắt nồng nàn kia của Vương Tử Nhan có bao nhiêu yêu thương dành cho nàng,nhưng thật xin lỗi Tử Nhan ... Tim nàng giờ đây đã nguội lạnh! Phụng La đã đem đến cho nàng hết lần này đến lần khác sự đau khổ!!! Có lẽ lòng nàng sợ sẽ phải chứa thêm ai khác, hay cũng có lẽ nàng sợ Vương Tử Nhan cũng sẽ như Xuân nhi vì nàng mà chết!!!!
Cả hai không nói gì cứ ngồi như vậy ngắm mặt hồ lấp lánh ánh vàng đầy rực rỡ, lòng Tuyết Cơ biết bao giờ mới trở lại rực rỡ như thế???
.................
Vân nhi nhận được lá bùa dính đầy máu của Xuân nhi thì ngã gục trong vòng tay của Phong nhi. Đêm đó nàng cùng Phong nhi ở trong phòng, cả hai uống rượu rất nhiều... nhiều đến nổi Phong nhi phải đưa tay ngăn lại!!
-Vân nhi, muội uống đủ rồi!!!đừng uống nữa!
Vân nhi trong hơi men say, liền nhìn Phong nhi mà liên tưởng đến gương mặt thanh sắc, bình đạm của Xuân nhi... Nàng giơ tay sờ lên khuôn mặt gần trong gang tấc kia!!
Phong nhi thì tim đang đập rất mạnh, từ nhỏ đến lớn cả hai đều thân cận như vậy, nhưng từ khi nàng biết lòng nàng có Vân nhi, từ đó liền giữ khoảng cách cho đến bây giờ. Sau bao nhiêu năm gương mặt hai nàng mới lại có thể sát gần nhau đến vậy! Làm nàng không thể nào ngăn được dục vọng đang dâng trào...
Nàng đè Vân nhi xuống bàn mà hôn lên đôi môi tươi đẹp ấy một cách điên cuồng, Vân nhi lại tưởng người trước mắt là Xuân nhi nên cũng đáp trả rất nồng nhiệt, cả hai cùng trao nhau những nụ hôn say đắm. Phong nhi mặc kệ nàng có đang lợi dụng Vân nhi hay không... nàng chỉ biết hiện tại nàng rất muốn nàng ấy đến không thể kiềm chế được!
Hai tay Phong nhi gấp gáp tháo bỏ đi tất cả y phục trên người Vân nhi, nàng nhìn ngắm cơ thể trắng mơn mởn của nàng ấy mà không thể nào ngưng được ham muốn mãnh liệt này! Nàng cúi xuống hôn lên xương quai xanh gầy gầy của Vân nhi, hôn xuống cả hai đôi gò bồng tuy không lớn nhưng rất vừa tay, một bên nàng xoa nắn, một bên nàng hôn mút đến nổi Vân nhi phải rên lên một tiếng! Nàng lại hôn lần lần xuống bên dưới, tay thì vẫn sờ soạn khắp người của Vân nhi mà tìm tòi ..
Chợt đến nới tư mật ẩm ướt kia nàng mới bắt đầu dừng lại, nàng giang rộng hai chân của Vân nhi ta mà ngắm nhìn, thấy một dòng mật ngọt đang tuôn chảy nàng rất muốn nếm thử hương vị ấy. Nàng đưa lưỡi từ từ quét nhè nhẹ lên hai cánh hoa hồng hào của Vân nhi khiến cả cở thể nàng ấy run lên bần bật phát ra tiếng rên rỉ gấp gáp....
-A... ư.... đừng mà!
Lời nói nhỏ nhẹ của Vân nhi càng thêm kích thích thần kinh của Phong nhi, nàng không còn từ từ nữa mà đưa tay giang rộng hơn cánh hoa kia, say mê hút hết mật ngọt ấy, tay còn lại thì ở trên hai quả bồng đào mà xoa nắn không thương tiếc...
Vân nhi lần đầu tiên được nếm thử nùi vị của sự khoái cảm như vậy! Trong cơn say nàng tưởng người kia là Xuân nhi nên càng thêm hoan lạc, nàng đưa chân kẹp chặt lên vai của Phong Nhi, người hơi nâng lên hoan hợp với nàng ấy!!!
-A.... Xuân tỷ đừng mà, ngứa quá!!!
Phong nhi nghe nàng nhắc tên Xuân nhi thì lòng cũng biết nàng ấy đang lầm tưởng nàng thành Xuân nhi, trong lòng lại nổi lên ngọn lửa giận hờn, mặc dù biết ghen ghét đối với người đã khuất là không đúng nhưng cũng không thể ngăn được cơn tức của nàng, nàng thôi không liếm láp dòng mật ngọt ấy nữa mà hung hăng tiến một ngón tay thâm nhập vào bên trong cơ thể của Vân nhi, chợt bắt gặp một tấm màn ngăn trở nàng hơi do dự nhưng vì quá yêu Vân nhi, nàng trực tiếp xuyên thủng qua tấm màn ấy mà không cần nghĩ ngợi, khiến Vân nhi hét lên một tiếng đau đớn!
-Á... đau quá Xuân nhi tỷ, tỷ làm gì muội đau quá! A.... nhẹ thôi!
Tiếng rên rỉ cộng thêm cái tên Xuân nhi phát ra từ miệng Vân nhi càng làm Phong nhi ra vào mạnh hơn nữa, nhanh hơn nữa khiến người Vân nhi không khỏi đau nhói, nhưng bên cạnh cũng có phần khoái lạc vô cùng!
Phong nhi hôn lấy đôi môi đỏ mộng của Vân nhi hút hết khí tức của nàng ấy, nàng vẫn giữ ngón tay bên trong Vân nhi nhưng tay còn lại thì bế thốc nàng ấy lên khiến ngón tay càng đâm sâu vào ...
-Á .... Xuân tỷ nhẹ thôi á...
Nàng bế Vân nhi lại trên giường cả hai cứ thế hoan lạc đến gần sáng!! Phong nhi cảm thấy nàng có muốn Vân nhi bao nhiêu lần cũng không đủ, cho đến khi cả hai không còn hơi sức mới ôm lấy nhau mà ngủ!
...................
Sáng sớm, Vân nhi đầu đau như búa đổ lồm cồm bò dậy. Nàng nhìn xuống thân thể mình đầy nhưng dấu đỏ chi chít, lại nhìn qua vết máu ở trên bàn nàng hét toáng lên khiến Phong nhi giật mình tỉnh giấc!
Lúc này Vân nhi mới để ý thấy Phong nhi tuy y phục vẫn còn nguyên vẹn nhưng lại vô cùng xộc xệch, nhìn lại nàng không một mảnh vải che thân thì đã hiểu chuyện gì xảy ra! Trong cơn say nàng ấy cứ thế mà chiếm đoạt nàng, người nàng tin tưởng nhất lại lợi dụng sự đau khổ của nàng mà làm càn như vậy!
Đưa tay tát một cái thật mạnh lên mặt Phong nhi, nàng nói
-Cút đi, ta không muốn thấy tỷ nữa!!
Phong nhi hoảng sợ ôm lấy Vân nhi gấp gáp nói
-Vân nhi, ta sẽ chịu trách nhiệm với muội, muội hãy tin ta, ta yêu muội!!!
Vân nhi vùng khỏi tay Phong nhi hét
-Cút đi!! Chuyện hôm nay nếu tỷ dám nhắc lại ta sẽ hận tỷ cả đời, ta xem như chưa bao giờ xảy ra chuyện này!!!
Phong nhi tuy bị tát, nhưng nỗi đau trên mặt nàng cũng không bằng nỗi đau trong tim nàng, lấy được thể xác nàng ấy thì sao chứ? Nàng vẫn không thể lấy được trái tim của nàng ấy, nàng đau khổ nói trong nước mắt
-Ta có gì không bằng Xuân nhi, ta có gì không bằng chứ, từ nhỏ ta đã yêu muội, còn nàng ta chỉ là vừa đến vậy mà muội lại một lòng như vậy, muội có nghĩ đến cảm nhận của ta không?
Chát lại thêm một cái tát giáng xuống má nàng, Vân nhi lại nói
-Đừng để ta hận tỷ!!! Từ đây ta cũng không muốn nhìn thấy tỷ nữa!!! Tỷ đi đi!!!
Phong nhi mỉm cười ưu thương đứng dậy bước đi, nàng chỉ buông lại một câu ngắn gọn...
-Ta vẫn giữ lời hứa sẽ chịu trách nhiệm với muội! Nếu muội có suy nghĩ lại hãy tìm ta, ta vẫn đứng đây chờ...
Nói xong nàng đau khổ rời đi!
..................
Vì Xuân nhi đã mất nên Phụng La đặt cách cho một trong hai nô tì thân cận của Tuyết Cơ vào cung hầu hạ nàng ấy, Vân nhi liền xung phong đi.... tất nhiên phu nhân rất đồng ý, Vân nhi vừa ngoan lại vừa hiền còn rất chu đáo chắc chắn có thể chăm sóc được Tuyết Cơ... Đương nhiên lão gia cùng phu nhân đều không hề biết những gì đã xảy ra trong cung cả, vì tất cả tin tức đều bị cấm lan truyền cho nên họ chỉ nghĩ Xuân nhi đã được đặt cách cho về quê nhà!
Ngày Vân nhi vào cung Phong nhi cũng không đến tiễn, lòng Vân nhi không hiểu sao có chút buồn, rõ ràng chính nàng nói không muốn gặp lại nàng ấy nữa nhưng sao tim vẫn có chút đau!!Phong nhi, hy vọng tỷ hãy bảo trọng sức khỏe, lần này đi không biết khi nào mới gặp lại!
Thật ra sau lần đó nàng không hề cảm thấy ghét Phong nhi vì nàng biết nàng ấy cũng vì quá yêu nàng mà thôi! Nhưng đêm đó nàng thật sự có rất nhiều khoái cảm, chẳng lẽ nàng cũng có chút tình với nàng ấy sao?.... Không chắc chắn do nàng nghĩ nàng ấy là Xuân tỷ mà thôi! Nắm chặt lá bùa còn dính máu của Xuân nhi nàng lên ngựa rời đi!!!
Phong nhi đứng từ xa trông theo lòng mang đầy nỗi buồn..
"Vân nhi nàng thực không dành cho ta một chút tình cảm nào sao???"