Ngày hôm sau, Vạn Tuyết Cơ dậy thật sớm đi sang Hỏa viện gõ cửa phòng của Vương Tử Nhan... Nhưng nàng đứng hoài vẫn không thấy có tiếng trả lời, đang phân vân không biết làm sao thì một nô tài phụ trách quét dọn Hỏa viện đi đến cung kính nói

-Vạn họa sư, Vương tướng quân đã ra ngoài từ sáng sớm, ngài ấy căn dặn nếu Vạn họa sư có qua tìm thì hãy ngồi trong đình chờ 1 chút!

-Được, ta biết rồi!

Vạn Tuyết Cơ ngồi trong Hỏa đình chờ đợi, một canh giờ sau vẫn không thấy Vương Tử Nhan đâu nên nàng bèn đứng lên đi đến Linh Long điện trước, chắc giờ này hoàng thượng cũng đã thượng triều xong.

Nàng được triệu vào thư phòng thì đã thấy tấu chương rãi rác dưới đất nàng nhìn liền biết hoàng thượng vừa nổi trận lôi đình !

Nàng bước đến nhặt những tấu chương để lên bàn, Phụng La lười biếng mở mắt ra nhìn nàng

-Hôm nay tâm trạng trẫm không được tốt, nàng không cần bồi bên ta...

Vạn Tuyết Cơ không cần bấm tay cũng biết hoàng thượng nổi giận thì chỉ vì lý do duy nhất... đó là vấn đề Hạn hán ở Tây Vũ, nàng không nói gì sau khi thu dọn xong liền mỉm cười

-Vừa hay thần nữ đến đây cũng để xin phép bệ hạ cho ta nghỉ phéo hai hôm!

Phụng La ngạc nhiên nhìn nàng nhưng cũng không hỏi gì thêm gật đầu

-Được!

-Tạ ơn bệ hạ,...!!

Vạn Tuyết Cơ vui vẻ tươi cười rồi cáo lui, Phụng La suy tư nhìn theo bóng lưng nàng cảm thấy nàng ấy hôm nay rất thần bí.

................

Sau khi về Trúc đình viện, nàng đã thấy Vương Tử Nhan đang ngồi trong đình uống trà, nàng đi đến gần hắn, hỏi

-Ngươi làm gì mà sáng sớm đã không thấy mặt đâu!

Vương Tử Nhan từ tốn đáp

-Còn không phải bổn tướng quân ta đi tìm vật liệu giúp nàng sao? Ta đã cho người tìm vài thân tre về cho nàng cùng một ít đất sét!

-Thật sao? Nhưng ta cần một nơi thật rộng và còn có sông hồ nữa!

-Ta biết một chỗ, đi theo ta...

..................

Vương Tử Nhan đưa nàng xuất cung, hai người cũng thay những bộ đồ dân thường để dễ làm việc mà không gây chú ý. Vạn Tuyết Cơ mặc một bộ đồ bạch y bằng vải thô tầm thường nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn không thể nào bị lưu mờ được, mái tóc suôn dài hàng ngày của nàng được buộc gọn ở sau lưng, trông nàng thật dịu dàng, vẻ đẹp dưới ánh nắng mai càng thêm tinh khiết!

Vương Tử Nhan thì thay bộ đồ hắc y tướng quân ngày thường bằng một bộ nam y thông thường cũng màu bạch y, nhìn hắn mặc y phục màu trắng trông rất trang nhã và tuấn tú nhưng trên mặt vẫn là chiếc mặt nạ bạc ấy! Thường ngày hắn ta là một tướng quân thần bí oai hùng thì hôm nay hắn lại là một nam nhân muôn phần nho nhã! Vạn Tuyết Cơ cứ ngây người nhìn, nàng thầm nghĩ tên này bây giờ nhìn kĩ cũng không đến nỗi tệ, rất tuấn tú là khác... Vương Tử Nhan bước tới cốc lên trán nàng 1 cái khẽ cười... dưới ánh mặt trời, nụ cười ấy thật rực rỡ...

Có điều Vạn Tuyết Cơ cứ có cảm giác tướng hắn không bận giáp phục lại rất mãnh mai thậm chí có phần rất giống nữ nhi...

-Nàng làm gì mà cứ nhìn ta ngây ngẩn vậy?

Càng nói hắn càng đến sát mặt nàng hơn, nham nhở cười...

-...Hay nàng đã bị ta câu hồn rồi!

Vạn Tuyết Cơ đỏ mặt đẩy hắn ra mắng

-Ngươi bớt tự luyến đi! Mau đi thôi kẻo trễ.

-Tuân lệnh Vạn tiểu thư!

..........

Xe ngựa lộc cộc rời khỏi kinh thành đưa hai người họ đến một khu rừng, đi sâu vào trong 1 chút đã thấy được một hồ nước lớn trước mắt....

Vương Tử Nhan đỡ Vạn Tuyết Cơ xuống xe, Tuyết Cơ đưa mắt nhìn xung quanh, nàng reo lên thích thú

-Chỗ này đẹp quá, thật yên tĩnh và nên thơ...

Nàng chạy đến gần hồ nước giang hai tay, nhắm mắt lại hít thở, cảm thụ không khí trong lành nơi đây... Nàng vui vẻ quay đầu lại nhìn Vương Tử Nhan nở nụ cười, một nụ cười đánh cắp mất trái tim của hắn! Bây giờ lại đến lượt Vương Tử Nhan thơ thẩn đến mất cả hồn vía... hắn cứ thế bất động cho đến khi nàng lên tiếng

-Nè, sao ngươi biết nơi này!

Hắn chợt bừng tỉnh rồi mỉm cười ...

-Rất đẹp phải không? Nơi này khi còn nhỏ, lúc ta chưa nhập cung vẫn hay lén một mình đến đây chơi... hồ này được gọi là hồ Hoàng Kim

-Sao lại gọi là hồ Hoàng Kim?

Vương Tử Nhan bước đến bên cạnh nàng nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm trên cao

-Bởi vì nơi đây mỗi khi hoàng hôn, cả mặt hồ sẽ ánh lên một màu vàng trông rất đẹp mắt

-Thì ra vậy...!

Hai người không nói gì chỉ đứng yên ngắm cảnh, lát sau như sực nhớ mục đích đến nơi này nàng mới kéo tay Vương Tử Nhan

-Mau bắt tay vào thử nghiệm thôi!

-Được, vậy trước tiên làm gì ?

-Ngươi đã đem đầy đủ rồi chứ?

-Ừ!

-Vậy trước hết chúng ta bắt đầu từ phía hồ đào một đường dài vừa đủ để chôn thân cây tre xuống đó là được, chúng ta cứ đào đến chỗ cái cây đằng kia...

Nàng chỉ vào một thân cây gần đó, Vương Tử Nhan gật đầu sau đó vòng ra sau xe ngựa lấy hết tất cả dụng cụ xuống. Hắn cầm lấy hai chiếc xẻng đi đến, Vạn Tuyết Cơ cầm lấy một cây nhưng hắn giật lại bảo

-Nàng cứ ngồi, để ta làm...

-Đâu được đây là sáng kiến của ta, chúng ta vẫn nên cùng nhau làm thì hơn! Càng thành công sớm Tây Vũ mới mau được cứu...

-Ừ nhưng mệt quá thì ngồi nghỉ đừng ráng sức!

-Ừm....

Vậy là cả hai bắt tay vào đào cho đến nữa canh giờ sau cũng xong. Vạn Tuyết Cơ mệt nhọc ngồi xuống một gốc cây khác gần đó nghỉ ngơi, bây giờ đang là buổi trưa nên rất nắng nóng, trên mặt nàng đã lấm tấm mồ hôi, hai má ẩn đỏ vì nắng...

Vương Tử Nhan thấy vậy mới lấy một ít bánh hắn đã căn dặn người chuẩn bị mang theo và một bình nước ra đưa cho nàng..

-Uống miếng nước ăn miếng bánh đi, có mệt lắm không?

Vạn Tuyết Cơ nhận lấy bình nước uống một hơi rồi cầm lấy một miếng bánh quế cao đưa lên miệng cắn, nàng cười nói

-Ta không sao, đừng thấy ta là nữ nhân nên yếu đuối nhé thật ra ta rất mạnh đó!

-Phải rồi nàng là mạnh nhất!

Vương Tử Nhan ngồi xuống bên cạnh nàng. Hắn lẳng lặng nhìn nàng đầy xót xa, rõ ràng bàn tay đã phồng rộp cả lên mà vẫn cố tỏ mạnh mẽ....

Vạn Tuyết Cơ thấy Vương Tử Nhan cứ nhìn nàng không ăn, nên tiện tay lấy một khối bánh đưa lên miệng hắn

-Ngươi cũng ăn đi, ta đút cho...

Hắn cảm thấy rất vui vẻ, thì ra nàng vẫn dành sự quan tâm cho hắn, trong lòng cũng cảm thấy tươi mát hơn, hắn hé môi cắn, cảm thấy miếng bánh quế cao mà hắn vẫn hay ăn hôm nay lại thơm ngon lạ thường đến vậy!

Hắn chăm chú nhìn nàng rồi đưa tay lên thắm mồ hôi trên trán nàng, nàng để yên cho hắn lau,  miệng thì vô tư nở một nụ cười tươi... Nàng đâu biết lúc này đây tim Vương Tử Nhan đang đập rất mãnh liệt ở trong lồng ngực.

Ăn xong nàng lại bảo hắn lấy các thân tre đặt xuống dưới đường rãnh dài, bắt đầu từ phía thân cây đến cạnh hồ mà cả hai vừa đào ,sau đó lấy đất sét đắp lên tạo thành một đường ống dẫn nước dài và chắc chắn.

Cuối cùng cũng hoàn thành, nàng hồi hộp chờ đợi kết quả... Quả thật một dòng nước từ hồ Hoàng kim bắt đầu chảy dài theo thân tre truyền đến chỗ thân cây kia, nàng vui vẻ reo lên....

-Được rồi!

Sau đó mới giải thích...

-Mặc dù Tây Vũ đang hạn hán nhưng may mắn nó lại nằm bên cạnh một con sông lớn là Long Châu. Long Châu có một lượng lớn nước dồi dào như vậy sao ta lại không tận dụng nó thay vì ngồi đợi trời mưa? Ta cứ bắt một đường ống dẫn như vậy bằng cách đục khoảng mười lỗ vừa với thân tre bên dưới chân con đập ngăn nước.. Sau đó đặt thân tre vào nối dài đến chỗ gò đất cao nhất trên đồng ruộng rồi lấy đất sét đắp lên thân tre tạo thành một đường ống vững chắc tránh cho chỗ giao nhau giữa các thân tre bị trật khỏi nhau, vì vậy ta sẽ đào một đường rãnh dài dưới đất rồi mới chôn thân tre xuống, đất sẽ giúp ta giữ những thân tre lại... vậy là dòng nước sẽ được truyền từ sông Long Châu đến chỗ cao nhất trên đồng ruộng,  sau đó đầu bên kia của mười thân tre sẽ được đặt ở mỗi khuông ruộng, nước sẽ theo đó mà chảy xuống tưới cho cây !

-Nhưng mà..

Vạn Tuyết Cơ dừng lại đăm chiêu suy nghĩ, Vương Tử Nhan cũng nhìn nàng, lên tiếng

-Nhưng mà cả đồng ruộng lớn làm sao từ mười ống dẫn có thể tưới điều hết được, chưa kể nước chảy về một chỗ sẽ làm úng đất, cây cũng sẽ chết!!

-Thì ta cũng nghĩ về điều đó... Phải nghĩ ra cách để tạo ra một thứ có thể rãi nước điều mà không làm úng đất....

Vương Tử Nhan thấy trời cũng đã về chiều nên nói

-Hôm nay tới đây thôi mai chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ cách

Nói xong hắn kiếm 1 cục đá gần đó vừa với thân tre rồi bít lại, ngăn dòng nước tiếp tục chảy...

Xong xuôi, hắn nắm tay Vạn Tuyết Cơ dắt nàng đến bên bờ hồ ngắm hoàng hôn. Lúc này Tuyết Cơ mới để ý thấy cả bờ hồ đúng là nhuốm một màu vàng kim rất đẹp. Nàng mê say ngắm nhìn, Vương Tử Nhan đứng bên cạnh cũng chăm chú nhìn nhưng hắn không phải nhìn hoàng hôn mà là nhìn người bên cạnh, trên môi khẽ nở một nụ cười!

.............

Lúc cả hai về đến hoàng cung cũng đã xập tối, Vạn Tuyết Cơ mệt mỏi cả ngày nên nàng vừa tắm rửa xong không cần ăn uống gì đã lên giường nhắm mắt ngủ thiếp đi!

..............

Bên Trong Linh Long điện...

-Bẩm bệ hạ Vạn họa sư hôm nay cùng với Vương tướng quân xuất cung cùng đi đến một khu rừng cách đây không xa, nhưng do võ công Vương đại tướng cao cường nên giữa đường đã phát hiện ra thần ... Sau đó họ vào trong làm gì thì thần không biết rõ vì không thể đi theo tiếp được, mong bệ hạ thứ tội!

-Được rồi, lui đi!

-Rõ!

Phụng La đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài, nàng nhìn lên ánh trăng cao rồi trầm tư suy nghĩ

"Nàng ấy cùng Vương Tử Nhan từ lúc nào đã trở nên thân thiết vậy? Hai người họ vào rừng để làm gì?"

Trong lòng Phụng La chợt cảm thấy rất khó chịu hóa ra nàng ấy xin nghỉ phép chỉ để đi chơi với Vương Tử Nhan sao?? Nàng bất giác nắm chặt tay lại trên mặt thoáng chút giận giữ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play