Hoa Hiền Phương quyết định đưa con của bọn họ đến thung lũng hoa phong đỏ để chơi, cũng để Hoa Hiền Phương dẫn Lâm Đại Dao ra ngoài.
Từ sáng sớm Lục Sênh Hạ đã đến cùng với bọn họ tụ hợp.
Nhìn thấy Lâm Đại Dao từ trên xe bước xuống, Lục Sênh Hạ vui vẻ vẫy tay: “Chị họ.”
Thân mình Lâm Đại Dao rung động dữ dội, cô ta không nghĩ rằng sẽ tiết lộ thân phận sớm như vậy, nhưng xem xét tình hình, cô ta đã bị người “đem bán” rồi.
“Sênh Hạ, đã lâu không gặp, em đều đã cao lớn như vậy rồi.” Cô ta mỉm cười, có chút xấu hổ.
Lục Kiến Nghi biết chuyện này là do Hoa Hiền Phương cố ý sắp đặt, nhưng giả vờ như việc gì cũng đều không biết, cùng với vệ sĩ ở bên cạnh dựng lều.
Hoa Phi vẫn chưa nhận thức được, bối rối nhìn Lục Sênh Hạ: “Sênh Hạ, Đại Dao là chị họ của em sao?”
“Đúng vậy.” Lục Sênh Hạ gật đầu như gà con mổ thóc: “Cô ấy là con gái của cậu và mợ cũ của em, nếu không phải là do nhìn thấy trên tấm ảnh trong điện thoại của chị dâu, em đều sẽ không biết anh cùng chị họ của em hẹn hò với nhau.”
Hoa Phi xoa đầu cô nói: “Anh và chị họ của em chỉ là bạn tốt, không có hẹn hò với nhau.”
“Lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm.” Lục Sênh Hà làm một khuôn mặt cười.
Hoa Hiền Phương vỗ vô vai cậu em trai: “Em muốn cùng với Lâm Đại Dao ở cùng một chỗ, chúng ta cũng coi như là thân càng thêm thân, thật là tốt.”
Lâm Đại Dao lén lút nhìn cô, trong lòng khó chịu, không biết điều cô nói là chân thành hay giả tạo.
Theo quan điểm của cô, Lục Kiến Nghi là con trai bà Lục của nhà họ Lục, cô là một người mẹ trẻ, giữa hai người chắc chắn là có khoảng cách.
Hoa Phi rất có khả năng sẽ vì mối quan hệ này mà băn khoăn, càng không muốn chấp nhận cô.
“Em và nhà họ Tư Mã đã từ sớm không còn có quan hệ gì, em chỉ có mẹ, không có bố, cũng không có cô.” Cô nói một cách dứt khoát.
Hoa Hiền Phương ôm lấy vai cô: “Hôm nay chúng ta ra ngoài để chơi, đừng nhắc đến những chuyện khó chịu. Cho dù quan hệ của em với bố và cô của em như thế nào, Sênh Hạ nhà chúng ta vẫn là xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, và là người em họ tốt bụng nhất, phải không?”
“Đúng vậy.” Lục Sênh Hạ mạnh mẽ gật đầu.
Lâm Đại Dao mím môi cười: “Hôm nay tôi chịu trách nhiệm về đồ nướng.”
”Thật tuyệt vời, đồ ăn do mợ nướng ra chắc chắn cũng sẽ rất ngon.” Túi sữa nhỏ vỗ vỗ bàn tay nhỏ vui vẻ nói.
Sau khi Lục Kiến Nghi dựng lều xong, bọn họ cùng nhau đi câu cá ở khe suối.
Túi sữa nhỏ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, chớp chớp đôi mắt to tròn nói: “Chị nhỏ, chị có nhớ cái cô Mộ Dung quấy rầy bố em không?”
“Có nhớ, cô ta sẽ không thật sự hẹn hò với bố em nữa phải không?” Lục Sênh Hạ hỏi có chút bát quái.
“Mới không có nhé, bố em một chút cũng không thích cô ta, cô ta vừa hung dữ vừa ngu ngốc, thậm chí còn không thể nấu những bữa ăn ngon. Nhưng mà tất cả đều không phải là điều quan trọng nhất, điều khiến em chán ghét nhất về cô ta chính là, cô ta và người phụ nữ xấu xa Kiều An của Bố Ma Vương là bạn tốt của nhau.”
Túi sữa nhỏ nói xong, vòng tay ôm ngực, lộ ra bộ dáng nhỏ rất tức giận.
Bên khe suối, Lục Kiến Nghi ho khẽ hai tiếng, giống như bị nghẹt thở.
Hoa Hiền Phương vỗ nhẹ vào lưng anh, dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật, nó rất khẽ: “Ma Vương Tu La, có phải hay không đang có chút chột dạ?”
Lục Kiến Nghi hơi hơi nghiêng người, cắn vành tai cô: “Anh là đang cảm thấy mình vô tội, nằm không cũng trúng đạn.”
“Vô tội, chỉ có trong thâm tâm anh là rõ ràng nhất.” Hoa Hiền Phương nhăn mũi nói với anh, vẻ mặt có mấy phần ảm đạm. Quan hệ của anh và Kiều An hiện tại vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp, trước khi bí mật có lời giải đáp, cô sẽ không tin anh.
Lục Kiến Nghi biết đây là một cái gai mắc kẹt ở trong tim cô ấy, nếu không chạm vào sẽ không đau, nhưng chỉ cần chạm vào thì sẽ khiến cô ấy thay đổi sắc mặt.
Một ngày anh còn chưa giải thích rõ ràng chuyện này, thì cái gai này một ngày cũng chưa thể rút ra.
“Anh cây ngay không sợ chết đứng, rồi sẽ có một ngày anh thoát ra được nỗi oan này.”
Nói xong, anh đưa tay ra, vuốt ve phần bụng cao ngất ngưởng của cô, như để muốn an ủi cô đừng cáu gắt, đợi sau khi đứa trẻ được sinh ra, anh sẽ kể cho cô tất cả mọi chuyện.
Hoa Hiền Phương hình như cũng đã hiểu ra, mãnh liệt liếc mắt nhìn anh, rồi mới đưa mắt nhìn về túi sữa nhỏ: “Bé con, Mộ Dung Cẩm Lý và Kiều An làm sao có thể là bạn tốt của nhau được?”
“Là thật mà, con đã tận tai nghe thấy.” Túi sữa nhỏ nói một cách nghiêm túc.
“Cô Mộ Dung đang nói chuyện với bố ở trong phòng khách, côn ở trong phòng đợi rất lâu, nhưng cô ta mãi không rời đi. Con không kiên nhẫn chờ đợi được, muốn đi tìm bố, lúc đi đến cầu thang, con nghe thấy tiếng điện thoại của cô Mộ Dung vang lên, ngay khi trả lời điện thoại cô ta đã gọi Kiều An, con cảm thấy người đó chắc chắn là người phụ nữ xấu xa của bố ma vương. Hình như là cô ta đã nhắc cô Mộ Dung đừng quên đến Sunny để làm Spa vào ngày mai. Dường như bọn họ đều cùng nhau đến đó làm Spa vào mỗi thứ ba hằng tuần. Vậy nên con mới kết luận hai người họ là bạn tốt của nhau.”
Hoa Hiền Phương xoa đầu đứa trẻ: “Bọn họ còn nói cái gì nữa?”
“Không có nói gì nữa, cô Mộ Dung đã rời đi sau khi kết thúc cuộc gọi.” Túi sữa nhỏ cong môi.
Lục Sênh Hạ mỉm cười, trí tưởng tượng của thằng bé này thật phong phú: “Người tên gọi là Kiều An có rất nhiều, có thể là cùng tên cùng họ thôi.”
Hoa Hiền Phương lại không nghĩ như vậy, cuối cùng là có đúng hay không, chỉ cần thứ ba đến trung tâm chăm sóc da Sunny xem một chút là biết được rồi.
Câu cá xong, mọi người cùng nhau đi ăn hoa quả và ăn lót dạ, sau đó Lục Kiến Nghi và Hoa Phi đưa các con của bọn họ đi leo núi.
Hoa Hiền Phương ngủ một giấc trên ghế salon.
Lâm Đại Dao không đi leo núi, tới bên cạnh cô ngồi xuống.
“Chị ơi, em không nói ra mối quan hệ của em và cô, chị sẽ không tức giận chứ?”
Lông mày lá liễu của Hoa Hiền Phương hơi nhướng lên: “Em có lẽ là có sự lo lắng nên mới không nói.”
Lâm Đại Dao không trả lời, hỏi ngược lại: “Cô của em ở trong thâm tâm của chị là người như thế nào?”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Cô của em là mẹ nhỏ của tôi, cũng chính là một nửa mẹ chồng của tôi, cô ấy rất hòa nhã, dễ gần. Mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.”
Lâm Đại Dao nuốt nước bọt, giữ ẩm cho chiếc cổ họng khô khốc của mình: “Đối với em mà nói, cô giống như một người xa lạ, em chưa từng nghĩ qua sẽ có quan hệ họ hàng với cô ấy.”
Hoa Hiền Phương cầm ly nước hoa quả ở trên bàn lên, nhấp một ngụm: “Tôi biết rất rõ ràng cảm nhận của em, có rất nhiều người quá quan trọng lợi ích, tình cảm gia đình trong mắt của họ chỉ như những đám mây, có cũng được không có cũng được.”
Lâm Đại Dao đưa mắt nhìn về một hướng vô định phía xa, giọng nói cũng như là từ nơi đó phát ra, dịu dàng, nhẹ nhàng:
“Có một lần em cùng Hoa Phi tới ăn cơm ở một nhà hàng Pháp, bị cô nhìn thấy, cô ấy đã nghĩ rằng em đang hẹn hò với anh Hoa Phi, gần đây luôn gọi cho em để hỏi về điều này. Hai mươi mốt năm nay, cô ấy chưa từng gọi điện thoại cho em, nhưng gần đây rất là siêng năng, như thể đột nhiên nhớ ra mình có một người cháu gái, thật sự rất thú vị.”
“Là vậy sao?”
Một màu trầm không cách nào diễn tả được lóe lên từ trong mắt Hoa Hiền Phương: “Em trả lời cô ấy như thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT