Cô cười kỳ quái một tiếng: “Lâm Đại Dao trước kia có tên là Tư Mã Đại Dao, người cha cặn bã của cô ấy chính là Tư Mã Minh Thịnh, em trai của mẹ nhỏ.”
“Ồ.” Lục Kiến Nghi hơi giật mình, vẻ mặt có chút không cách nào diễn tả, từ trong ánh mắt lóe lên một tia khó hiểu.
“Anh không ngờ được, em cũng không ngờ được, mẹ kế của cô ấy là con gái của tập đoàn Mã thị, Mã Thị là một trong những cổ đông lớn của tập đoàn Uy Vũ trực thuộc tập đoàn Lục thị. Tư Mã Minh Thịnh hiện tại cũng là phó chủ tịch tập đoàn Uy Vũ.”
Hoa Hiền Phương rót một ly nước trái cây, chậm rãi uống khi ngồi trên sofa.
Lục Kiến Nghi ngồi ở bên cạnh cô, dùng bàn tay to lớn vuốt ve bụng của cô, mát xa nhẹ nhàng: “Trong một gia đình sẽ luôn có một vài người thân đầy tham vọng, điều này rất bình thường.”
Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Con người muốn ngồi ở chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp hơn, không có gì sai khi một người cố gắng leo lên đỉnh kim tự tháp. Chính là vì để lấy một cô gái giàu có mà bỏ vợ bỏ con thì thật là ghê tởm, là cặn bã.”
Cô ấy tràn đầy sự khinh thường, sau khi nói xong, dừng lại quay đầu nhìn về Lục Kiến Nghi nói: “Anh chắc đã gặp qua người phụ nữ họ Mã này.”
Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi mở ra một vòng cung lạnh lẽo nói: “Khẩu vị của Tư Mã Minh Thịnh không phải nặng bình thường.”
Hoa Hiền Phương hiểu rõ ý của anh, che miệng cười.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Đại Dao, là biết được mẹ của cô ấy cũng là một người đẹp tuyệt trần, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn.
Còn mẹ kế của cô ấy lại là trái táo tàu trắng nấu chín, giàu có và xấu xí, danh xứng với thực tế.
Lục Sênh Hạ cho cô xem một bức ảnh của bà ta, vừa béo vừa lùn, đôi mắt nhỏ, mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, trông giống như một con chuột gian trá.
Người nhà họ Tư Mã tuy không được coi là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng dáng vẻ cũng là người thẳng thắn, tinh tế, Tư Mã Minh Thịnh kết hôn với người phụ nữ họ Mã, gien ngoại hình của con cái ông ta có thể nói nó đã giảm hai bậc, nhìn ngoại hình của Tư Mã Ngọc Thanh là biết.
Vì vậy, cô gần như có thể suy đoán ra việc Tư Mã Minh Thịnh bỏ vợ bỏ con hoàn toàn là vì lợi ích, chứ không phải vì cái gọi là tình yêu.
“Vì thế trong nhiều năm nay, mẹ nhỏ đứng ở vị trí dưới mẹ của anh, luôn bị bà ấy chèn ép, trong thâm tâm cũng rất đau khổ. Cho nên mới muốn khiến em trai mình thay đổi một người vợ tốt nhất, thật tốt khi tự mình giúp mình.”
Lục Kiến Nghi im lặng không nói gì, cũng không để tâm đến những điều nhỏ nhặt này. Ngay cả khi Tư Mã Minh Thịnh làm một ít việc nhỏ ở sau lưng, cũng không thể xoay chuyển tình thế, bởi vì ông ta chung quy vẫn phải phụ thuộc vào nhà họ Lục.
Nếu không có sự ủng hộ của nhà họ Lục, ông ta chẳng là cái gì cả.
“Anh không muốn dính líu quan hệ với nhà họ Tư Mã, có thể sớm tìm và nói rõ với Hoa Phi, giữ khoảng cách với Lâm Đại Dao.”
Hoa Hiền Phương có suy nghĩ của riêng mình: “Đại Dao thậm chí còn thay đổi cả họ của cô ấy, chính là muốn tách rời quan hệ với nhà họ Tư Mã, em vì lý do này phản đối việc cô ấy và Hoa Phi qua lại thì có hơi quá mất nhân tính. Em dự định việc gì cũng không làm, mặc kệ cho nó tự do.”
Lục Kiến Nghi vòng tay qua vai cô: “Mối quan hệ này vẫn phải nói rõ ràng với Hoa Phi, để cậu ấy tự mình xem xét.”
“Em biết.” Hoa Hiền Phương gật đầu, sẽ tìm cơ hội để Lâm Đại Dao tự mình nói rõ thân phận của mình.
Hiện tại túi sữa nhỏ không có ở nhà, mà ở bên Hứa Nhã Thanh.
Ban ngày Hứa Nhã Thanh đưa cậu bé đến cung thiếu nhi vui chơi.
Lúc bọn họ trở về, có một vị khách ở trong nhà, là Mộ Dung Cẩm Lý.
Nhìn thấy cô ta, lông mày túi sữa nhỏ cau lại, cậu không thích người phụ nữ này.
“Cô à, hôm nay bố của cháu không rảnh, sau khi ăn xong, chúng cháu muốn cùng xem một bộ phim, cô hãy tìm bố cháu vào một ngày khác, nhưng mà ông ấy trong tháng này có khả năng đều không rảnh, không, có lẽ là năm nay, cuộc hẹn của ông ấy xếp hàng dài đến tháng mười hai năm sau, cô phải đợi đến tháng mười hai năm sau mới có thể tìm ông ấy.”
Đây rõ ràng là có ý đuổi khách.
Trong nội tâm Hứa Nhã Thanh thầm cười nói.
Mộ Dung Cẩm Lý choáng váng, trước mắt như có một đàn ngựa cỏ gào thét chạy qua.
“Tiểu Quân, cô là bạn thân nhất của bố cháu, cháu có thể gọi cô là cô Mộ Dung.”
Túi sữa nhỏ phụng phịu cái miệng nhỏ: “Cô à, con người phải thành thật, cháu từ trước tới nay đều chưa từng gặp qua cô, làm sao có khả năng cô là bạn tốt nhất của bố cháu? Cô chỉ là người cầu hôn thứ n của bố cháu thôi.”
Mộ Dung Cẩm Lý lộn xộn trong gió, liều mạng chớp mắt với Hứa Nhã Thanh để được giúp đỡ, trông mong anh ta có thể đánh lạc hướng túi sữa nhỏ.
Hứa Nhã Thanh đang ngồi trên ghế sofa, vùi đầu nhìn vào cái IPad trong tay, nhắm mắt làm ngơ, chính là muốn dung túng ngụy biện cho con trai mình.
Mộ Dung Cẩm Lý nghiến răng nghiến lợi, từ kẽ răng hít vào một hơi: “Tiểu Quân, cô có chuyện muốn nói với bố cháu, cháu có thể tự mình lên tầng trở về phòng được không?”
Túi sữa nhỏ khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào cô ta, cậu sẽ không lên tầng, không bao giờ cho bất kỳ người phụ nữ xấu nào một cơ hội tốt quyến rũ bố của cậu ấy.
“Cô Mộ Dung, để cháu nói cho cô biết, tất cả những người phụ nữ muốn theo đuổi bố cháu đều phải thông qua khảo sát của cháu trước. Cô phải lấy số xếp hàng trước, viết sơ yếu lí lịch và đợi thông báo phỏng vấn. Nếu như không có thông báo, đồng nghĩa với việc thân phận, địa vị, học vấn, nhân phẩm,… đều không đủ tiêu chuẩn, không có cơ hội phỏng vấn.”
Khi cậu nói xong, đi xung quanh cô ta một vòng, như là đang xem xét các điều kiện của cô ta.
“Cô à, cháu nhìn thế nào cũng thấy cô giống như là phẫu thuật thẩm mĩ. Người mà bố cháu kết giao nhất định tất cả phải tự nhiên, không được nhiễm bẩn. Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ, dung mạo ban đầu chắc chắn là không đẹp mắt. Dung mạo ban đầu không đẹp, đứa trẻ được sinh ra cũng sẽ xấu xí. Gen của bố cháu rất hoàn hảo, quá ưu tú, nếu như ở bên cạnh cô, gen sẽ bị cô kéo xuống nghiêm trọng, cô vẫn nên thấy khó mà rút lui đi.”
Cậu ấy lảm nhảm nói rất nhiều, Mộ Dung Cẩm Lý nôn ra ba lít máu, sắc mặt trắng xanh, tức giận đến mức muốn đập đầu vào tường.
“Hứa Nhã Thanh, anh không quan tâm con trai anh một chút nào hay sao?”
Hứa Nhã Thanh nhún nhún vai,chậm rãi mở miệng: “Cô là người lớn, có cần thiết phải cùng một đứa trẻ bốn tuổi so đo tính toán không? Lại nói, những điều nó nói vốn dĩ là sự thật, tôi muốn tìm một người bạn gái, chính là phải thông qua ý của nó trước. Người phụ nữ nó không thích, tôi chắc chắn cũng không thích.”
Mộ Dung Cẩm Lý tức giận bốc khói, hít thở sâu mấy lần liên tiếp, ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh.
“Được rồi, em có chuyện muốn nói với anh, bảo con trai yêu dấu của anh đi chỗ khác chơi đi.”
Hứa Nhã Thanh xoa đầu con trai: “Con yêu, con lên tầng trước đi, bố nói một vài câu với cô ta.”
“Được rồi, cho hai người mười phút.” Túi sữa nhỏ lè lưỡi với Mộ Dung Cẩm Lý rồi chạy lên tầng.
Mộ Dung Cẩm Lý cố gắng nén giận ở trong lòng, nhắm mắt làm ngơ đối với loại trẻ con đầu gấu này.
“Hiện nay mối quan hệ của em và Kiều An càng ngày càng tốt hơn, trải qua nhiều lần thăm dò, em phát hiện ra rằng có một bí mật rất lớn được che giấu giữa cô ta và Lục Kiến Nghi.”
“Bí mật gì?” Hứa Nhã Thanh cau mày.
“Em cũng không biết, nhưng em chắc chắn sẽ tìm ra.” Mộ Dung Cẩm Lý cười nham hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT