“Em đã nói với cô ấy đây là chuyện cá nhân của em.” Lâm Đại Dao nói một cách nhẹ nhàng, dùng lại một chút, thay đổi giọng:
“Tục ngữ nói, vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng, có một loại người như vậy, đạo đức giả, đặc biệt giỏi trong việc che giấu nội tâm đen tối.”
Hoa Hiền Phương cảm thấy như trong lời nói của cô ấy, đang ám chỉ điều gì đó.
Nhưng cô cũng không thay đổi ngữ điệu, cười nhạt nói:
“Nghèo ở phố xá sầm uất không ai hỏi, giàu ở trên núi có họ hàng xa. Có một nhóm người như vậy, lúc hòa hợp với bạn, cái được coi trọng trong lòng họ là giá trị của bạn.
Nếu bạn có ích đối với anh ta, anh ta sẽ đối xử với bạn như người thân ruột thịt, thâm chí đủ các kiểu quỳ liếm, bạn không có tác dụng với anh ta, anh ta nóng lòng đem bạn đá ra khỏi đường chân trời.”
Đôi mắt đen nhánh của Lâm Đại Dao lấp lánh dưới ánh nắng: “Chẳng lẽ cô của em vì nghĩ rằng em hẹn hò cùng anh Hoa Phi, sẽ mang lại cho bà ta lợi ích gì đó?”
Hoa Hiền Phương không ngờ cô gái này lại bộc trực như vậy, lập tức chỉ ra vấn đề.
“Cô ấy chắc hẳn là hy vọng thân càng thêm thân, như vậy mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa tôi và cô ấy sẽ trở nên hài hòa hơn.”
“Vậy thì mẹ chồng của chị, mẹ của chị dâu Lục sẽ không vui sao?”
Lời này quả thật là nói trúng tim đen, Hoa Hiền Phương lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái.
Có lẽ đây chính là kết quả mà mẹ nhỏ muốn.
Nhưng mà Lâm Đại Dao có thể làm vừa lòng bà ta hay không, đây lại là một vấn đề khác.
Có người là một con dao hai lưỡi, nếu dùng không tốt, ngược lại sẽ làm tổn thương chính mình.
“Có một bữa tiệc dành cho người nổi tiếng vào tối thứ tư, em hãy đi cùng tôi. Nếu như mẹ nhỏ nhìn thấy cặp chị em dâu tương lai chúng ta thân thiết hòa hợp, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Lâm Đại Dao do dự, cô ta chưa từng tham gia một bữa tiệc như vậy, lo lắng tự mình sẽ làm trò hề, hơn nữa cô ta cũng không có quần áo sang trọng để mặc.
Hoa Hiền Phương nhìn ra được suy nghĩ của cô ta, vỗ vào tay cô ta: “Em không cần chuẩn bị cái gì cả, đến lúc đó, tôi sẽ dẫn người đến trang điểm cho em.”
Lục Kiến Nghi Và Hoa Phi đã đưa những đứa trẻ trở về.
Nhìn thấy túi sữa nhỏ chơi đến mức đầu nhễ nhại mồ hôi, Hoa Hiền Phương nhanh chóng bảo người giúp việc đưa cậu vào trong lều thay quần áo.
Lâm Đại Dao ép nước trái cây cho mọi người uống.
“Anh Hoa Phi, đây là nước ép việt quất mà anh thích nhất.”
“Cảm ơn.” Hoa Phi dịu dàng cười, nhìn thấy trên tóc cô ta có một chiếc lá, thì tiện tay lấy nó xuống giúp cô ta.
Khi ngón tay anh ta chạm vào làm da mịn màng, trợn mượt của cô ta, khuôn mặt cô ta đỏ bừng, như là đang tô son.
Túi sữa nhỏ nhìn thấy vậy, khúc khích cười: “Mợ tương lai, mợ đỏ mặt, có phải hay không là đang thẹn thùng? Mợ trước đây chưa từng có bạn trai sao, vì vậy cho nên khi cậu cháu đụng vào, mợ liền đỏ mặt.”
Khi cậu bé nói điều này, mặt của Lâm Đại Dao càng đỏ hơn, giống như một quả táo Washington chín mọng.
Cô ấy chưa từng có bạn trai, từ trước đến nay đều không có.
“Mẹ tôi không quá hi vọng tôi lúc còn đi học quen biết bạn trai, hơn nữa, cũng lo lắng mình gặp phải người không thật lòng, yêu thích một người như bố của tôi.”
Rốt cuộc, sự bạc tình của bố cô ấy đã làm một ám ảnh tâm lí đối với cô ấy.
Túi sữa nhỏ nghiêng đầu, nghiêm nghị nói: “Mợ yên tâm, cậu của cháu giống với bố cháu, đều là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, cậu kết hôn với mợ, chắc chắn sẽ không đi tìm người tình bên ngoài.”
Lục Kiến Nghi cảm thấy chính mình bị gạt bỏ ra bên ngoài, kẻ gian cho rằng Kiều An là người yêu của anh, cho nên ở trong lòng cậu, anh là một người đàn ông có vết nhơ.
Trong lúc anh đang phiền muộn, giọng nói của túi sữa nhỏ lại truyền đến:
“Bố ma vương của cháu cũng không tồi, biết mình làm sai có thể sửa đổi. Bốn năm trước, bởi vì bố tìm một người phụ nữ mà đã chọc tức mẹ của cháu, nên mẹ đã ly hôn với bố, sau đó thì có cháu. Bố rất hối hận, đã chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình với mẹ, mẹ cũng tha thứ cho bố rất nhiều điều, họ lại tái hôn, sau đó trong bụng mẹ lại có thêm một em trai và em gái nhỏ.”
Lục Kiến Nghi ngổn ngang trong gió, nôn ra ba lít máu, một hàng quạ đen bay ngang đầu, và một đàn ngựa cỏ gào thét lao vút dưới chân.
“Con trai, bố cùng với mẹ của con tách ra, không phải bởi vì có người tình bên ngoài, bố mẹ chỉ là có một số hiểu lầm.”
“Kì lạ thật.” Túi sữa nhỏ bĩu môi.
“Cô nhỏ đều đã nói với con cả rồi, người tình phá hỏng mối quan hệ của hai người lúc đó không phải Kiều An, mà là người bác trên danh nghĩa của con, Hoa Mộng Lan. Bố đã đưa cô ta về ở trong nhà, ngày nào cũng bắt nạt mẹ, còn tạo ra một đứa trẻ trong bụng cô ta…”
Hoa Hiền Phương nhanh chóng nhét một quả cam vào trong miệng nhỏ của cậu, còn nói như vậy nữa, người nào đó có thể sẽ nhảy dựng lên tức giận, quan hệ cha con cũng hoàn toàn rạn nứt.
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Kiến Nghi đã nổi lên đầy vạch đen, lời nói của kẻ gian, anh đã không thể tranh luận để thay đổi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội lỗi cho bản thân.
Anh quay đầu nhìn về phía thủ phạm: “Lục Sênh Hạ, em hãm hại anh trai như vậy sao?”
Lục Sênh Hạ nhanh chóng nhìn lên bầu trời, giả ngu nói: “Tôi là ai? Tôi đang làm gì? Tại sao tôi lại ở đây?”
Hoa Phi vùi đầu vào việc uống nước trái cây, cũng giả vờ như mình không nghe thấy gì, cái gì cũng không nhìn thấy, vào lúc này tốt hơn hết là tránh ra bên ngoài.
Cháy cổng thành, sẽ ảnh hưởng đến cá trong ao.
Túi sữa nhỏ vỗ vai Lục Kiến Nghi: “Bố ma vương, bố phải nhớ, bố có một lịch sử đen tối, là người có tiền án, tuyệt đối không được mắc những sai lầm tương tự nữa, nhanh chóng tách khỏi người phụ nữ xấu xa Kiều An đấy đi, một đao cắt đứt quan hệ, không cần phải gây rắc rối chọc giận mẹ nữa.”
Đây là một sửa chữa đúng cách.
Lục Kiến Nghi có một thôi thúc muốn tát mình một cái, toàn bộ danh tiếng của anh đã bị hủy hoại rồi.
“Con trai, con đừng nghe cô nhỏ nói bậy, lúc đó cô nhỏ cũng chỉ là một cô bé nhỏ, cơ bản không biết nguyên nhân thật sự bố và mẹ chia tay.”
Túi sữa nhỏ xoa đầu anh, giống như một người lớn đang dạy dỗ một đứa trẻ.
“Bố ma vương, nam tử hán đại trượng phu, làm sai không quan trọng, biết mình làm sai mà sửa đổi, mới là điều tốt nhất.”
Lục Kiến Nghi cảm giác kẻ gian đã đem anh đóng đinh lên cột, khiến anh không có cách nào trở mình, cuộc sống của anh thật đen tối mà.
Hoa Hiền Phương cảm thấy chính mình không thể đứng yên nhìn được nữa, nhất định phải xoa dịu quan hệ giữa hai cha con bọn họ.
“Kiến Quân, chuyện của người lớn rất phức tạp, con không thể chỉ nhìn ở vẻ bề ngoài được.”
Cô nói rồi đặt tay lên vai Lục Kiến Nghi.
“Mẹ với bố ma vương không phải là tự do yêu đương, mà là hứa hôn từ lúc còn trong bụng mẹ, mà còn là mẹ đã thay thế Hoa Mộng Lan gả cho bố. Bố ma vương của con là người vô tội, trước đó cũng chưa có yêu một ai. Ngày đầu tiên kết hôn cũng là lần đầu tiên bố mẹ gặp nhau, và bố đã yêu mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên…”
Lời của cô còn chưa nói xong đã bị cắt ngang bởi tiếng ho của Lục Kiến Nghi, anh bị hoảng sợ quá mức, nghẹn ngào không nói nên lời.
Anh còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là ở trong bồn tắm, cô đang không mặc gì, và đang trong tình trạng hấp hối sắp chết.
Nếu để nói là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, chắc chắn không phải là phần thân trên của anh, mà là phần thân dưới của anh rồi.
Hoa Hiền Phương vỗ vai anh.
“Chồng à, đều đã là vợ chồng già rồi, không phải ngại ngùng như thế. Chúng ta phải đem mọi việc nói rõ với mọi người, tránh để cho mọi người hiểu lầm anh đạo đức không đảm bảo.”
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô: “Vợ à, em nói tiếp đi.”
Anh cố gắng hết sức để kìm lại, muốn nhìn xem cô sẽ chỉnh sửa như thế nào.
Hoa Hiền Phương cười thầm trong lòng, có chút niềm vui khi trả thù thành công.
Từ trước đến nay đều là đại ma vương bắt nạt cô, khó lắm mới có cơ hội một lần đòi lại công bằng, làm sao cô có thể bỏ qua được?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT