Cảnh đêm ngoài cửa sổ thật sự rất mê người. Bên trong phòng không có mở đèn, chỉ có ánh trăng mông lung chiếu rọi.
Tôi trong chiếc áo choàng tắm đứng trước cửa sổ sát đất, áo choàng có chút lớn, nhưng mà lại rất thoải mái.
"Hải…"
Có người giữ eo tôi từ phía sau, tôi thuận thế tựa cả người vào trong ngực của anh ấy.
"Hách Tể, anh làm sao vậy?"
Tôi vẫn nhìn cảnh đẹp trước mắt mình, không quay đầu lại. Tay anh ấy có chút không thành thật, nhẹ nhàng lôi kéo dây lưng áo choàng tắm, ở trên cổ tôi hôn xuống:
"Em còn phải xem bao lâu nữa?"
"Ừm. Em… Em còn muốn ngắm bình minh…"
"Vậy còn anh thì làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ, em không biết…"
Đầu của Hách Tể vẫn đặt ở cổ tôi hôn xuống, khiến cho tôi toàn thân ngẩn ra.
"Đừng mà, anh làm em nhột đó…"
"Hải, anh muốn em…"
Nghe giọng nói trầm thấp của anh ấy, tôi liền quay đầu lại:
"Nói lời mà em thích nghe đi, em liền đáp ứng anh."
"Ba chữ kia sao?"
"Anh cứ nói đi…"
Hách Tể mỉm cười, kề môi tựa vào bên tai tôi, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của anh ấy.
"Anh nói…"
"Dạ..."
"Rời giường ngay!!!"
Cái gì? Rời giường ngay? Rời cái gì giường?
Phải là Anh yêu em chứ?
"Lý Đông Hải con đứng lên cho mẹ!"
Chính xác là giọng của mẹ. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, lập tức thấy mẹ tôi đang đứng bên cạnh.
"Mẹ, lại là mẹ! Con ngay cả Anh yêu em còn chưa kịp nghe được mà mẹ đã kêu con rời giường ngay là sao chứ!"
"Con sáng sớm mà đã phát xuân, mau dậy đi. Đã chín giờ rưỡi rồi. Con không đi Tây Ban Nha thì mẹ thay con đi!"
Tôi duỗi người, nhìn đồng hồ, còn đến nửa giờ ông xã tương lai mới đến đón tôi.
Thật muốn được thấy hắn sớm một chút.
Mất mười phút để giải quyết việc rửa mặt, thay quần áo cùng ăn điểm tâm.
Hai mươi phút kế tiếp, tôi dùng loại chờ mong thiêng liêng để đón tiếp ông xã tương lai của mình.
"Con trai, con uống nhầm thuốc gì sao, đứng như cha xứ ở cửa đó để làm chi?"
"Ai cần mẹ lo chứ."
"Mẹ nói nè, hay là con đi xuống đi, để khi hắn vừa đến cửa tiểu khu là có thế thấy con không phải tốt hơn sao?"
"Phải ha... Con biết rồi!"
Nói xong, tôi lấy điện thoại ra, nhấn vào dãy số của Hách Tể.
"Alo, Hách Tể~"
"Làm sao vậy? Tôi đang đến đón cậu đây."
Tôi hạ giọng mình xuống thấp một tí, làm cho hắn nghe có chút đáng thương:
"Tôi bị trật chân rồi… Không tiện đi xuống lầu."
"Mẹ cậu không có ở nhà sao?"
"Mẹ tôi ra ngoài rồi."
"Được thôi, nhà cậu ở tầng nào, tôi đi lên."
"Dạ, tầng 44, số 404."
"Đã biết. Tôi đại khái một chút nữa sẽ đến."
"Được, tôi chờ anh nha."
Cúp điện thoại xong, tôi nhìn thấy vẻ mặt rút gân của mẹ mình.
"Mẹ, mẹ trừng con như vậy làm gì?"
"Lý Đông Hải, con lần sau trực tiếp đi nói với hắn rằng mẹ con đã chết, sau đó bảo hắn thu dưỡng con đi."
"Cũng là một biện pháp tốt! Lần sau con sẽ thử xem."
Mẹ tôi biết là tôi đang nói đùa, chỉ liếc tôi một cái.
"Mẹ, mẹ trốn đi một chút nha."
"Đã biết, đã biết!"
Không bao lâu chuông cửa vang lên, tôi giả vờ khập khiễng đi ra mở cửa cho hắn.
"Lý tổng, anh đến rồi hả?"
Lúc nói tôi lung lay người để nhắc cho hắn biết chân tôi thực sự không đi được.
"Chân của cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì, bị trật một chút mà thôi."
Hắn nhìn phía sau của tôi: "Hành lý của cậu đâu?"
Tôi vỗ vỗ chiếc túi sau lưng:
"Chỉ có cái này thôi."
Hắn đến đỡ tôi: "Đi thôi, cẩn thận một chút."
"Lý tổng…"
"Làm sao vậy?"
"Thật là ôn nhu nha."
Nói xong dựa gần vào hắn thêm một chút. Hắn cũng không nói chuyện, cứ như vậy dìu tôi xuống dưới lầu. Có người lái xe chờ sẵn, thấy chúng tôi xuống liền đi ra mở cửa. Hách Tể thật cẩn thận để tôi vào xe. Trong lòng tôi lập tức cảm thấy ấm áp.
Chỗ ngồi trên máy bay tự nhiên là khoang hạng nhất vô cùng thoải mái.
"Thời gian còn sớm, cậu ngủ một chút đi."
Tôi cười nói: "Tinh thần của tôi rất tốt, cùng nhau trò chuyện đi ha."
"Ừm... Tôi sẽ ngủ một lúc, tối hôm qua tôi ngủ khá trễ."
"A, vậy anh ngủ đi, tự tôi ngốc là được rồi."
Hách Tể khẽ mỉm cười một cái rồi hai mắt nhắm nghiền. Tôi từ từ quay đầu nhìn hình dáng hắn lúc ngủ, vẫn là lần đầu tiên thấy.
Thật muốn ăn tươi anh!
Hắn hình như thực sự rất mệt, chỉ một lúc liền ngủ say.
Tôi ngẩng đầu nhìn một chút, tuy rằng mặt mũi này không phải tuyệt thế mỹ nam như Lý Đông Hải tôi, nhưng lại là rất đẹp trai, rất nam tính.
Bất tri bất giác, mặt của tôi đã chạm gần mặt hắn.
Nhìn miệng hắn đang hé mở, có thể cảm thụ được hô hấp của hắn. Tôi cảm giác mặt của mình có một chút nóng, nhịp tim cũng dần tăng tốc. Thật muốn gần thêm chút nữa, đáng tiếc như thế này là quá gần rồi...
Nếu không... Len lén hôn một cái?
Tôi có chút khẩn trương nhìn xung quanh, không ai chú ý tôi. Lá gan tôi liền lớn một chút, quay đầu tiếp tục xem khuôn mặt lúc ngủ của Hách Tể. Từ từ đến gần...
Không cần khẩn trương... Không cần khẩn trương.
Khuôn mặt của Hách Tể càng lúc càng gần, tim tôi cũng nhảy càng lúc càng nhanh. Tôi nhắm mắt lại, nhanh chóng hôn xuống môi của hắn, rất nhanh cũng rất nhẹ.
Cảm giác hắn cử động, còn chưa kịp cảm thụ môi của hắn tôi liền cấp tốc trở về vị trí cũ nhắm mắt lại bắt đầu giả bộ ngủ.
Tim đập bịch bịch, cảm giác như nó sắp nhảy ra ngoài. Hắn tỉnh, tôi có thể cảm giác được bên người có động tĩnh.
Xong rồi... Sẽ không bị hắn phát hiện chứ?
Quên đi cứ như vậy giả vờ ngủ đến cuối chuyến bay. Thời gian trôi qua rất chậm, cảm giác được tay của mình bắt đầu toát mồ hôi. Hách Tể không có gì động tĩnh gì, cũng không có nói. Không bao lâu cảm giác người bên cạnh hình như ngủ thiếp đi một lần nữa.
Tôi len lén mở một mắt ra nhìn, phát hiện Hách Tể thay đổi một tư thế khác để ngủ. Tôi đây hoàn toàn yên tâm mở cả hai con mắt, hắn rốt cuộc có phát hiện hay không? Vấn đề này thẳng đến khi xuống máy bay tôi còn không biết, bởi vì hắn không nói, không hỏi, coi như cái gì cũng không có phát sinh.
Chỉ là một con mèo liếm miệng cá, không có đạo lý không muốn đem hắn ăn tươi.
Tôi cẩn thận mở túi, nhìn một chút bảo bối giấu ở dưới đáy túi. Nhất định phải dùng đến! Lý Đông Hải cố gắng lên!
Bước xuống máy bay thì thư ký của công ty phía Tây Ban Nha đã đến đón chúng tôi. Đi thăm công ty của bọn họ một chút, cùng nhau ăn bữa cơm. Họ cũng đã sắp xếp xong xuôi khách sạn cho chúng tôi.
Lý Đông Hải tôi trời sinh là bảo bối hay được thần may mắn chiếu cố.
Tin không, phòng khách sạn hai người được xếp chung một phòng đôi.
Thực sự là trời cũng giúp tôi.
Một buổi chiều đều là người phía công ty Tây Ban Nha mang theo chúng tôi đi tham quan, cảm nhận được sự nhiệt tình của họ, Hách Tể cũng mất đi phong thái ông chủ thường ngày, theo tôi cùng nhau điên.
Cả người mệt mỏi đã nghĩ thoải mái tắm rửa sau đó liền ngủ một giấc thật ngon. Nhân gia Lý tổng rất có tinh thần khiêm nhượng:
"Lý Đông Hải, cậu đi trước tắm đi, tôi ở đây xem TV."
"À, được thôi."
Được rồi, kế hoạch câu dẫn đầu tiên của tôi sắp bắt đầu.
Tôi cố ý không có khóa cửa phòng tắm, sau đó nhanh chóng đem mình tắm sạch sẽ.
Sau đó, sau đó...
"Aaa…"
Tôi kêu lên rất to, làm bộ trượt ngã trên mặt đất. Bởi vì nước tôi đã tắt rồi, cho nên Hách Tể rất rõ ràng nghe được tôi tiếng kêu lên.
Như tôi mong muốn, hắn liền đến kiểm tra tình huống.
"Đông Hải, cậu làm sao vậy?"
Tôi đè thấp giọng của mình một chút: "Tôi bị trượt chân…"
Hắn có chút khẩn trương:
"Không có sao chứ?"
"Không có gì, chỉ là, không đứng lên nổi."
Bước vào giúp tôi, bước vào giúp tôi, bước vào giúp tôi...
Nhanh lên nhanh lên...
Nữ thần may mắn lần thứ hai giúp tôi.
"Muốn tôi giúp cậu sao?"
"Đúng…"
Sự cẩn trọng của tôi bắt đầu trở lại. Nghe được chốt cửa dần chuyển động, hô hấp của tôi cũng có chút gấp.
Hách Tể vào cửa thấy tôi thì có chút giật mình. Bởi vì tôi từ trên xuống dưới trần như nhộng, chuyện hiển nhiên mà. Chẳng nhẽ tắm phải mặc quần áo?
Nguyên nhân chủ yếu là tôi đã luyện tập các tư thế quyến rũ nhiều lần trước gương. Với một tay trên mặt đất, hai chân hơi tách ra… Xong rồi, lộ ra trọn vẹn thân thể trước mặt hắn.
Hách Tể có chút lúng túng tiến đến giúp tôi đứng lên.
Tôi tự nhiên nghiêng người qua, phát hiện hắn đỏ mặt.
"Sao mà… Sao mà lại không cẩn thận như vậy…"
"Có thể là do buổi sáng chân bị thương, nên không đứng vững."
Tôi biết giọng nói nhỏ nhẹ của mình hiện tại rất có lực sát thương. Hơn nữa, tôi di chuyển đầu mình đến gần cổ hắn. Hách Tể quay đầu sang phía bên kia, không lên tiếng, giúp đưa tôi đến giường, dìu tôi ngồi xuống.
"Tôi đi lấy quần áo cho cậu…"
Tôi làm sao có thể để hắn đi? Tay tôi kéo hắn, chân thì ngáng một chút. Rất dễ dàng để làm hắn ngã trong lúc hắn ở trạng thái không được tự nhiên như bây giờ.
Cứ như vậy, tôi rất tự nhiên nằm ở trên giường, hắn đè trên tôi, còn là trong khi tôi cái gì cũng không có mặc.
Triệt để xong.
Phía dưới ngẩng đầu.
Hách Tể dường như cũng cảm thấy, mặt hắn rõ ràng đỏ hơn rất nhiều.
Tôi cầm tay hắn, khẽ ngẩng đầu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Giúp tôi giải quyết nó có được hay không?"
Nói xong không quên liếm một cái ở dái tai của hắn.
Lần đầu tiên mê hoặc người khác như vậy, tôi có chút khẩn trương run rẩy. Cũng không dám nhìn hắn.
Lý Hách Tể, đáp ứng đi đáp ứng đi.
Nếu không Lý Đông Hải em không còn mặt mũi nhìn anh nữa.
------ Hết Chương 7 ------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT