Khoảng thời gian này Hách Tể bận rất nhiều việc, về đến nhà cũng đã khuya.

"Anh uống rượu à?"

"Xã giao thôi."

Tôi giúp Hách Tể cởi bỏ tây trang treo lên: "Sao mà gần đây anh bận quá dạ?"

"Ừm, gần đến tháng mười một, thương mại dĩ nhiên rất bận rộn. Dù sao, tổng công ty của ba anh cũng ở bên Anh. Anh phải mở rộng mạng lưới giao thiệp của mình ở đây."

Tôi gật đầu, nói:

"Chuyện ở trường học nếu như vẫn không thể xử lý được, em sẽ đến công ty để giúp anh."

"Có thể học tiếp, em muốn ra ngoài lăn lộn khi chưa được hai mươi tuổi sao? Trước tiên em cứ ở trường đại học bốn năm, tìm hiểu thêm là được rồi."

"Nhưng Triệu Khuê Hiền không có học cấp ba nha!"

Hách Tể nhìn tôi cười cười nói:

"Em nghĩ có bao nhiêu Triệu Khuê Hiền trên thế giới này? Nhà cậu ta mấy đời đều làm kinh doanh, tất cả họ đều là những người tài năng. Cậu ta là một người có tài năng bẩm sinh và có cả môi trường thuận lợi nữa."

"Cậu ta thực sự có lợi hại như anh nói không?"

"Em không cảm thấy như vậy à?"

Tôi gật đầu. Cậu nhóc này thật sự có tài, rõ ràng so với tôi nhỏ hơn, làm sao tôi lại có cảm giác hắn lớn hơn tôi nhiều như vậy chứ?

Hây da… Điều này cho thấy hắn đã lộ vẻ già còn tôi thật đáng yêu nha.

"Gần đây khi gọi cho Khuê Hiền, em cảm thấy tâm trạng của cậu ấy không được tốt cho lắm."

"Tại sao em luôn gọi điện thoại cho cậu ta vậy hả?"

"Vậy anh là muốn lại vào nhà vệ sinh a? Em sẽ gọi cho anh."

Hách Tể nhẹ nhàng gõ vào đầu tôi một cái, nói: "Nếu trong lòng em có người khác, anh có khả năng sẽ đem em trói lại."

"A? Anh tại sao muốn trói em lại?"

"Không có gì…"

"Lý Hách Tể anh đang giấu đầu lòi đuôi? Lẽ nào anh có khuynh hướng SM? Đừng nha… Rất dã man á, em sợ…"

"Lộn xộn cái gì, làm thế nào mà là SM?"

Tôi lùi đến góc giường, trưng ra vẻ mặt cô vợ nhỏ nói:

"Anh không phải nói muốn trói em lại à?"

"Em… Không nói cái này, mấy ngày nữa sẽ có trò hay cho em xem."

"Là trò vui gì dạ?"

"Đến lúc đó em sẽ biết, là siêu cấp bất ngờ nha."

"Có phải là một con khỉ mua vui không? Anh cho em xem hả?"

"Khỉ cởi quần áo, em muốn xem không?"

"Tốt tốt! Cởi! Nhanh nhanh cởi!"

"Vậy thì phải lấy vé vào cổng ra trước."

"Vé vào cổng?"

Hách Tể dùng vẻ mặt đại gia nhìn tôi:

"Đâu có thể loại nào vào xem mà lại không có vé?"

"Em lấy đâu ra vé chứ..."

Hách Tể bước về phía trước đặt tay lên eo tôi, từ từ đưa tay vào bên trong, kéo kéo nội y của tôi, nói:

"Cái này nè."

"Anh là đồ đại sắc lang!"

"Vé vào cửa có muốn dùng không?"

Tôi bĩu môi. Khi tôi vào phòng và lên giường, anh ấy là người duy nhất bắt nạt tôi theo cách này.

Cầm thú!

"Không!"

"Vậy thì bỏ đi, đi ngủ."

"Ngủ là ngủ!"

Khi đèn tắt, tôi nhắm mắt lại và bắt đầu ngủ.

Nhưng mà nghĩ lại, tôi có chút khó thở. Tại sao tôi luôn nghe theo lời Hách Tể? Anh ấy muốn tôi cởi, tôi liền cởi cho anh ấy. Giờ thì anh ấy lại cư nhiên hỏi tôi vé vào cửa?

Không được!

Tôi từ từ di chuyển cơ thể của mình, cọ sát vào người Hách Tể, chỗ đó cũng cạ cạ vài cái.

"Em làm gì vậy?"

"Em bị mộng du nha ~"

Tiếp tục chạm và tiếp tục cọ xát. Rõ ràng tôi cảm nhận được phía dưới của Hách Tể đã có phản ứng.

"Đừng nghịch nữa."

"La la la. Một con ong nhỏ bay đến trong bụi hoa. Chạm nha…"

Tôi vừa hát vừa thò tay vào quần bên trong quần của Hách Tể, sờ sờ mấy cái đã ngẩng đầu đầy dục vọng.

"Lý Đông Hải!!!"

Tôi cảm thấy phân thân của anh trong tay tôi đã rất có tinh thần, không nói hai lời bỏ tay ra xoa người bắt đầu ngủ.

Cho khổ sở chết anh đi!

Mặc dù tôi cũng có chút nóng... Nhưng mà, nhịn! Rõ ràng là cảm giác được rằng người phía sau chuyển động.

"Lý Đông Hải, em thành công rồi."

Còn chưa nói hết đã bị anh ấy từ phía sau ôm lấy.

"Hắc hắc ~ Cởi hả?"

Hách Tể mỉm cười bất lực và nhanh chóng cởi quần áo, đương nhiên là còn có của tôi.

Căn phòng tràn ngập hương vị sắc dục.

Hách Tể cuối cùng chạy nước rút, chất lỏng màu trắng ở nơi giao hợp chảy ra.

"Hải ~"

"Ưmmm…"

"Em có biết anh thích em ở điểm nào nhất không?"

"Tất cả?"

Hách Tể hôn lên môi tôi, nói:

"Chính tính cách tự tin và kỳ lạ của em làm cho anh cảm thấy yêu thích. Anh và em ở đây cùng nhau như thế này anh rất hạnh phúc, mỗi ngày đều rất vui vẻ."

"Hắc hắc… Đừng khen em, da mặt em sẽ dày lên đó."

"Nó vốn từ đầu cũng không có mỏng?"

"Vậy anh có biết em thích anh vì cái gì không?"

"Cái gì?"

"Cảm giác an toàn đó ~"

Hách Tể mỉm cười: "Cảm ơn em."

"Ngốc quá đi ~"

"Em mới là đứa ngốc."

"Anh ngốc hơn em!"

"Ngốc khi không có em đó ~"

Vài ngày sau, tôi đã thấy một tin tức rất nghiêm trọng.

Tập đoàn Lâm thị bị nghi ngờ buôn lậu thuốc phiện

Tôi đã từng nghe Khuê Hiền nói qua nhà cô ta bạch đạo hắc đạo đều có người, nhưng lại không nghĩ sẽ có tình huống này, buôn lậu thuốc phiện sao?

Tôi xem tin tức một cách cẩn thận, nói là có người cung cấp bằng chứng hữu lực, cụ thể thì vẫn đang còn trong quá trình điều tra. Tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho Hách Tể.

"Hách Tể!

"Làm sao đó?"

"Anh xem tin tức chưa?"

"Em muốn nói chuyện của Lâm gia?"

"Đúng á. Anh có biết chuyện gì không?"

"Mấy ngày trước không phải anh đã nói sẽ có trò vui cho em xem sao?"

"Hóa ra chuyện mà anh nói là việc này a…"

"Được rồi, anh đi ra ngoài, có gì thì chờ anh trở lại. À không, chút nữa anh đón em đi ăn tối."

"Dạ ~"

Nơi dùng cơm không phải chỗ thường xuyên đến. Hách Tể nói rằng món tráng miệng ở đây rất nổi tiếng. Khi tôi đến phòng riêng, tôi thấy đã có hai người ngồi bên trong.

Khuê Hiền, còn có, người đó gọi là gì?

"Xin chào, tôi là Lý Thịnh Mẫn."

"Tốt tốt ~"

Tôi nhìn Hách Tể và Khuê Hiền một cách khó hiểu.

Hách Tể nói: "Em ngồi xuống trước đi, cằm của em sắp rơi xuống đất rồi kìa."

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Thịnh Mẫn là người nhà của tôi, sau đó được người nhà của cậu mượn để làm chút chuyện."

Sau khi Khuê Hiền nói xong, Thịnh Mẫn mỉm cười với tôi.

"Cô gái đó thật ngu ngốc, tôi chỉ cần dỗ dành cô ta hai câu. Sau vài câu, cô ta đã nói tất cả mọi thứ."

"Bằng chứng là anh đã cung cấp hả?"

"Đúng vậy. Ba của cô ta muốn điều tra tôi, nhưng Khuê Hiền đã trước một bước mua chuộc thám tử tư. Hắc hắc ~ sau đó ông ấy liền rất tin tưởng tôi."

"Thú vị như vậy, tại sao cậu lại không gọi tôi làm?"

Khuê Hiền liếc mắt: "Vui cái *beep*. Có thấy bà xã tôi bị thiệt thòi không hả?"

"Anh cũng không phải phụ nữ, thiệt thòi cái gì. Cùng lắm chỉ là đã hôn vài cái."

Sắc mặt của Khuê Hiền không được tốt lắm, nhưng tôi vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi:

"Khuê Hiền, cậu làm sao có thể để… Để anh Thịnh Mẫn nói dối cô ta? Còn có hôn vài cái…"

Sắc mặt của Khuê Hiền thậm chí càng khó khó hơn, Hách Tể lại cười rất vui: "Đừng nói nữa, gọi món đi."

Tôi phát hiện ra anh Thịnh Mẫn rất dễ thân cận và là cũng một học sinh. Khi ra về, tôi cũng trao đổi số điện thoại di động, số QQ...

Về nhà, tôi tiếp tục đặt câu hỏi về vấn đề khi nãy.

"Tại sao Khuê Hiền lại đồng ý? Em thấy cậu ta gần như phát điên rồi á!"

"Vậy thì phải nói về việc cậu ta cùng Thịnh Mẫn có chút giận dỗi. Khi ấy vừa đúng lúc em xuất hiện. Sau đó cậu ta lại chơi hết mình và yêu cầu em đến công ty của cậu ta. Sau đó, có thù trả thù, ai bảo cậu động vào người của…"

"Wow, Lý Hách Tể anh thật keo kiệt. Anh sẽ vì thế mà đem người của Khuê Hiền mượn như vậy? Cậu ta đồng ý thật sao?"

"Tại sao không? Anh đã nói với cậu ta rằng, chỉ cần cậu ta hỗ trợ, anh sẽ có cách để cậu ta và Thịnh Mẫn làm hòa."

"Là cách gì dạ?"

"Em cũng không cần phải biết điều này. Nói chung cậu ta vẫn còn nợ anh."

Nhìn Hách Tể nở nụ cười xấu xa, tôi đột nhiên nhớ đến lần trước Khuê Hiền có nói: "Người đàn ông của cậu không dễ chọc."

Quả nhiên như vậy nha!

Ngày hôm sau, tôi lại nhìn thấy một tin tức rất thú vị.

Thiên kim của tập đoàn Lâm thị giở trò ép bạn trai của vị hôn phu trước đây bị đuổi học

Lần này tin tức thú vị hơn, nói rằng chính Lâm Chi đã thuê một đội săn ảnh để chụp một số hình ảnh mơ hồ ở trường. Sau đó chính là vừa đưa tiền vừa tạo áp lực để khiến trường buộc tôi phải bỏ học.

Phóng viên này viết giống như đã nhìn thấy nó bằng chính mắt mình.

Có nhiều giả thuyết phía sau, nói rằng Lâm Chi đã cố gắng hết sức để chia rẽ tôi và Hách Tể. Bài báo cũng viết về việc tôi và Hách Tể đến với nhau khó khăn như thế nào. Có vẻ như phóng viên này đã kiếm được rất nhiều tiền từ Hách Tể.

Nhưng mà cứ như thế này, mối quan hệ của Hách Tể và tôi được coi là một phước lành bởi sự bất hạnh, nó có được thế giới công nhận không?

Danh tiếng của Hách Tể cũng được cải thiện. Cổ phiếu cũng không cần nói đến, giống như xem các buổi hòa nhạc của TVXQ, đỏ và đỏ, tăng và tăng.

Thành thật mà nói, tôi nằm mơ cũng muốn cười.

Hách Tể trở về nói với tôi, trường đã xử lý xong, tôi có thể lại trường ngay lập tức, còn muốn có công khai xin lỗi.

"Hách Tể ~"

"Làm sao vậy?"

"Anh thật sự là quá tuyệt luôn! Anh đã giải quyết rất nhiều việc mà trong mắt em là không thể nào có khả năng."

"Đối với em, anh sẽ cố gắng hết sức để giải quyết mọi vấn đề."

"Hách Tể, đáp ứng em, cả đời đều như vậy có được không anh?"

"Không được!"

"Anh muốn chết hả?!"

"Không phải cả đời, là nhiều kiếp. Kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa…"

Vài ngày sau, Hách Tể nói ba của anh đã gọi điện thoại nhiều lần, bảo tôi hãy sang Anh cùng anh ấy vào dịp Giáng sinh.

Đột nhiên tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Lý Hách Tể, có anh ở đây, em thật sự rất hạnh phúc.

----- CHÍNH VĂN HOÀN ----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play