Như mọi người có thể thấy đó, tôi chính là một tiểu thụ tiêu chuẩn. Bất luận là về bối cảnh gia đình hay là về tướng mạo, ngực của tôi cũng có nhiều thịt hơn các nam sinh khác.
Tôi từ nhỏ đã không có cha mẹ, tuy nhiên hiện tại thì có nha. Tôi không biết tuổi và tên thật của bà, mọi người thường gọi bà là 'chị An'. Cách đây mấy năm bà đã nhận nuôi tôi. Có người nói trước tôi, bà cũng từng nhận nuôi một cậu nhóc, gọi là Kim Tuấn Tú. Tôi nghe nói nhìn vào cũng là một tiểu thụ. Sau đó, bà nghĩ rằng một người mẹ thì nên vì tương lai của con trai mà suy nghĩ, giúp Kim Tuấn Tú tìm được một người tốt, người đó họ Phác.
Nhưng hình như hai người đó phát triển có chút thuận lợi, dẫn đến việc mẹ tôi không có được cảm giác thành công.
Sau đó, vâng, bà liền tìm được tôi. Cũng nên nói là tôi đã tìm được một người mẹ tốt. Bà nhận nuôi tôi lúc tôi vừa tốt nghiệp sơ trung, chuẩn bị tùy tiện tìm một chỗ mà làm việc. Nhưng sau đó bà đã tìm cho tôi một ngôi trường tốt. Đương nhiên, đó là trường nam sinh duy nhất trong thành phố.
Có mẹ thật sự là một điều tốt, tôi cảm nhận được sâu sắc điểm này chính là khi tôi bước vào phòng học và phát hiện lớp có đến một nửa là trai đẹp. Tình thương của người mẹ thật vĩ đại nha! Vì vậy, tôi không có phụ mong muốn của bà, mới vừa vào tuần đầu tiên của học kỳ, tôi đã cảm thấy vị học trưởng kia thật tốt.
Nhưng không lâu sau, bà giúp tôi tra được thật ra người này không có bối cảnh quá tốt, chỉ có chút rộng rãi mà thôi. Không có tiền là không thể, đây là mẹ tôi đã dạy. Như vậy liền cho qua.
Ở cao trung nói chuyện qua với bao nhiêu người, tôi cũng không rõ, thực sự là quá nhiều. Nhưng mẹ tôi lại yêu cầu rất cao, người giống như vị họ Phác kia mặt nào cũng tốt. Muốn tiền có tiền, muốn ngoại hình cũng liền có ngoại hình đáp ứng.
Thời gian sau đó, cơ thể của tôi lại nảy nở, sắc vóc liền mặn mà hơn. Dùng lời của mẹ tôi nói là: "Con trai, dựa vào gương mặt này của con, người làm mẹ như mẹ đây thề rằng, sống chết thế nào cũng tìm cho con một người đàn ông tốt nhất trên thế giới!"
Cứ như vậy tôi và bà kiên nhẫn vì người đàn ông tốt nhất thế giới mà phấn đấu.
Ở cao trung tuy rằng bận rộn tìm kiếm đối tượng nhưng tôi đọc sách cũng rất vất vả. Mẹ tôi nói rằng, học vị tốt một chút thì sẽ có cơ hội tiếp xúc với nhiều đàn ông tốt hơn.
Mà kể ra, ông trời vẫn rất thương hai mẹ con tôi, tôi đã có thể bước vào trường đại học lý tưởng, tiếp tục con đường tìm chồng của mình.
Vào đại học thì tôi phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Những chàng trai đẹp mắt đều không thấy. Nơi này chỉ có những chàng trai xấu xí mà thôi.
Đương nhiên tôi là ngoại lệ.
Thời gian đầu tôi có chút nản lòng, mẹ tôi liền cổ vũ tôi. Bà nói là coi như lăn lộn để có một cái văn bằng tốt, sau đó thuận tiện đi ra ngoài tìm một tên quản lý hay tổng tài.
Sau khi kết thúc năm thứ nhất, tôi và người bạn trai thứ ba chia tay tại trường đại học. Ba người này là số ít đẹp mắt còn sót lại trong trường, vì vậy các nữ sinh trong trường thấy tôi rất không hài lòng. Những người đẹp mắt tôi đều hẹn hò hết, ai bảo gương mặt tôi đẹp hơn các cô!
Nghỉ hè, mẹ để tôi đi làm, nói là nên tiếp xúc với nhiều người. Không chừng còn có thể tìm được một người tốt nữa.
"Con trai, con đến chỗ này tiếp khách được nè."
"Mẹ, con không bán đâu nha ~"
"Con bị thần kinh à? Mẹ bảo con đi làm nhân viên tiếp tân trung tâm mua sắm. Đầu óc con đang nghĩ cái gì vậy hả?"
"Còn không phải là do mẹ chỉ con xem GV…"
"Được rồi được rồi, mẹ nói cho con nghe. Đây là công ty bán các sản phẩm kỹ thuật số, có rất nhiều chàng trai đến mua nó."
"Vậy thì còn không bằng trực tiếp đi bán áo mưa, người đến mua đảm bảo trăm phần trăm là đàn ông luôn."
"Mẹ nói con trai à, con có một chút đầu óc kinh doanh được không?Dĩ nhiên những người đàn ông đến mua sản phẩm kỹ thuật số sẽ là người có tiền nha."
"Theo ý của mẹ thì đàn ông mua sản phẩm kỹ thuật số thì sẽ không cần áo mưa á hả?"
"Con… Thôi được rồi. Tuỳ ý con!"
Tôi biết mẹ đã rất đau lòng, bởi vì hiện giờ tôi đang đẩy mạnh tiêu thụ áo mưa ở chuỗi cửa hàng sản phẩm người lớn lớn nhất thành phố. Sau đó tôi phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái, qua tay tôi bán thứ đồ chơi này cư nhiên 90% đều là các cô gái trẻ. Còn lại là các lão đàn ông mà tôi không biết còn có thể dùng chúng không.
Thế giới này quả nhiên là kỳ diệu.
Cuối cùng hè này tôi vẫn làm trong cửa hàng nơi bán sản phẩm kỹ thuật số mà mẹ tôi đã nói.
Được phân đến quầy kinh doanh của Nokia, chí ít thì cũng phải phát cho tôi một máy vi tính chứ! Hơn nữa tôi đã từng nói với mẹ điện thoại di động so với Nokia thì tôi càng thích Sony hơn, nhưng mẹ lại nói rằng đàn ông thích Nokia. Đây không phải ám chỉ tôi chính là đàn bà sao? Quên đi, tôi đại lượng.
Có chiêu bài sống là tôi ở đây, doanh số bán hàng liền tăng gấp đôi trong hai tuần qua.
"Đông Hải, tổng giám đốc nói muốn gặp em."
Tôi liền quay đầu, hỏi: "Chị nói tổng giám đốc muốn gặp em hả?"
Chị gái kia liền đến vỗ vỗ đầu tôi:
"Em đó nha. Nhất định là thấy công trạng của em trong hai tuần qua, mặc dù chỉ là làm việc bán thời gian. Lý tổng của chúng ta rất quan tâm đến người tài."
Lý tổng? Lý tổng???
"Chị, Lý tổng này là nam hay nữ dạ? Đã kết hôn chưa? Đẹp hông? Vóc người tốt hông???"
Chị gái trước mặt có chút choáng váng liền nói: "Ừm, người ta đã có vợ… Cũng lâu rồi, chính là như vậy. Em cũng nhanh đi đến đó đi!"
Đi cái rắm! Đàn ông xấu xí đã kết hôn ai muốn gặp chứ.
"Đông Hải, em mà còn ở đây, cẩn thận hắn trừ tiền công của em đó!"
Trừ tiền tôi?!
Tôi ngay cả phòng hắn ở đâu cũng chưa hỏi liền chạy, tưởng trừ tiền tôi một cách dễ dàng như vậy! Huống hồ lại là bị một tên đàn ông xấu xí trừ, thật không đáng đâu!
Giữa lúc tôi định hỏi mọi người thì đột nhiên đụng phải một người giao hàng, chỉ là nét mặt có chút khó coi, nhìn vào liền không muốn ăn.
"Nhóc con, cậu làm cái gì vậy, sao còn không đi giao hàng đi?"
Cậu nhóc giao hàng ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Hàng giao bị đổ rồi…"
"Đưa tôi xem một chút."
Sao? Cái này cũng được gọi là đổ sao? Không phải chỉ chảy ra một ít nước thôi à. Ôi ôi, là cà ri nha, thơm quá.
Cậu nhóc giao hàng liền nói: "Lý tổng ở đây rất dữ á. Một sai sót nhỏ cũng sẽ bị mắng."
Lại là hắn! Vừa già vừa xấu lại còn rất hung dữ??
"Cậu trở về đi. Tôi giúp cậu giao cái này vào đó. Đỡ cho cậu bị mắng."
"Thật sự sao? Cảm ơn anh nhiều lắm luôn."
Trên đời này người tốt giống tôi như vậy không nhiều lắm đâu. Nghĩ xong tôi nhìn quanh bốn phía một chút, không có ai nha! Sau đó mở nắp hướng bên trong nhổ ra vài ngụm nước bọt... hắc hắc~
"Cậu ở đây làm cái gì?"
Đang lúc làm chuyện xấu, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói lạnh như băng, có là quỷ cũng sẽ bị hù chết! Tôi vội vàng nuốt ngụm nước bọt xuống, sau đó chậm rãi xoay người lại.
Ồ wow! Thật đẹp trai!
"Anh đẹp trai tìm tôi có việc gì sao?"
Tên đàn ông kia liếc mắt nhìn món hàng trong tay tôi, lạnh lùng nói:
"Cậu... Đây là làm cái gì vậy?"
"Cái này... Đúng rồi, bởi vì anh rất đẹp trai nên tôi mới nói cho anh biết đó nha."
Hắn mặt không thay đổi gật đầu một cái. Tôi cười hai tiếng như kẻ trộm nói:
"Lý tổng ở đây rất hung dữ, người giao hàng bị dọa đến mức bỏ chạy luôn rồi. Bổn thiếu gia liền đem hàng giữ lại. Sau đó... Sau đó anh đoán được tôi làm gì rồi phải không?"
"Cậu nhổ nước bọt vào đó."
"Anh đều thấy được rồi còn hỏi tôi làm gì? Được rồi, phòng làm việc của Lý tổng ở đâu vậy? Tôi đưa cái này vào cho hắn."
Hắn hơi nheo mắt nhìn tôi một lúc rồi nói:
"Cậu đi theo tôi."
Ôi ôi ~ hắn nheo mắt nhìn bộ dạng thật là đẹp trai!
Đi theo tôi, câu nói ngắn gọn hết sức mà khiến kẻ khác miên man bất định nha.
Tôi đi theo hắn quẹo hết mấy khúc quanh, đi tới phòng của Lý tổng. Thư ký tổng giám đốc đứng dậy và gật đầu với hắn, hắn không có gõ cửa mà là trực tiếp đi vào, sau đó kéo cái ghế da ngồi xuống.
Tôi liền ngốc luôn...
Tôi đi đến trước bàn, mỉm cười một cái mà tôi cho là hoàn mỹ nhất rồi nói:
"Anh đẹp trai này không nên đùa như vậy đâu nha."
Hắn căn bản không có nghe tôi nói chuyện, nói đúng hơn là hắn không nghĩ sẽ để ý tôi: "Cậu là nhân viên ở đây sao?"
"Vâng, tôi không phải cố ý đâu."
"Cậu ngày mai không cần đến làm nữa."
Tôi cả người liền nhào đến bàn, ngẩng đầu nhìn hắn:
"Anh đẹp… à không Lý tổng! Tôi thật sự chỉ làm một trò đùa nho nhỏ, vừa rồi anh thấy chính là ảo thuật! Là ảo thuật giả nhổ nước bọt á!"
"Cậu lúc đi nhớ đóng kỹ cửa bên ngoài. Sẵn tiện giúp tôi nói với thư ký là gọi hàng một lần nữa."
Thật muốn quỳ.
"Còn không mau đi?"
"Lý tổng, kỳ thực anh vừa rồi có thể trực tiếp đuổi việc tôi. Nhưng anh còn dẫn tôi đến đây. Nói thật đi, có phải anh muốn cho tôi một cơ hội đúng không?"
Chết tiệt, nếu không phải vì anh quá đẹp trai thì tôi đã sớm đá bay anh.
Hắn như đột nhiên nghĩ đến cái gì liền nói: "Đúng vậy, tôi hẳn là vừa nãy nên trực tiếp đuổi việc cậu."
Thật muốn đá bay anh!
Trở lại quầy bán hàng dưới tầng, tôi liếc mắt chị gái kia: "Chị không phải nói Lý tổng kết hôn rồi sao? Anh ta rõ ràng còn rất trẻ luôn á!"
"Là chị không nói rõ với em, chúng ta ở đây có đến hai Lý tổng."
"Sao á? Hai người hả?"
"Vừa nãy gọi em đi chính là người lớn tuổi, hắn là Lý Tú Mãn. Em nói người trẻ tuổi chính là người tình trong mộng của các cô gái trong trung tâm mua sắm của chúng ta, gọi là Lý Hách Tể."
Có ai cho tôi một miếng đệm không, tôi muốn đập đầu vào tường quá nè!
Có tiền có vóc dáng, lại còn đẹp trai nữa...
Không được!
Không thể cứ như vậy buông tha!
Lý Hách Tể, anh chờ đó!
----- Hết Chương 1 -----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT