"Cậu muốn ăn gì?"

"Ăn lẩu nha!"

Hách Tể quay đầu liếc mắt nhìn tôi: "Trời nóng như vậy mà muốn ăn lẩu?"

"Lúc này ăn mới thích? Hây da, chính là cái chỗ kia kìa..."

Hắn liếc nhìn bên ngoài, tìm chỗ dừng xe rồi đi theo tôi.

"Tôi còn tưởng rằng cậu cho tôi ăn cái gì tốt chứ?"

"Những thứ rẻ tiền không nhất định là khó ăn đâu nha. Nơi này có không khí rất tốt, mùa hè còn rất mát. Tôi và anh hai người chỉ tối đa hơn một trăm đồng thôi."

Hắn lắc đầu đi theo tôi vào cửa tiệm kia. Tuy đã trễ như vậy nhưng vẫn có không ít người.

Hách Tể đang tìm một vị trí cạnh cửa sổ. Chỉ là, hắn một thân tây trang cao cấp ngồi ở chỗ này dường như không thích hợp cho lắm.

"Muốn ăn cái gì thì cậu tự gọi."

"Anh hổng ăn hả?"

"Cậu cứ tự nhiên đi, tôi ăn cái gì cũng được."

"Vậy tôi sẽ không khách khí đâu."

Bởi vì gọi lẩu xương, nên không có nhiều lắm. Tôi mang bao tay vệ sinh gắp cho hắn một cục xương:

"Anh cũng ăn đi. Tuy rằng lúc ăn nó nhìn sẽ có hơi ngại, nhưng thực sự ăn rất ngon!"

"Phải mang cái bao tay này à?"

Tôi có chút sửng sốt: "Không mang thì tay sẽ bị bẩn á…"

Hách Tể gật đầu, mang bao tay vào rồi liếc nhìn đầu cục xương trước mặt.

"Đừng nói với tôi là anh chưa từng ăn qua nha?"

Hắn gật đầu.

"Anh đẹp trai, đừng nói rằng anh là loại người từ nhỏ đã ngồi xe nổi tiếng, học trường nổi tiếng, ăn nĩa mà lớn lên…"

Hắn như trước lại gật đầu: "Đúng thật là tôi từ nhỏ lớn lên ở Anh, vừa về nước không bao lâu."

"À, là như vậy ha. Vậy lần sau rảnh rỗi tôi mang anh đi ăn món ăn đặc sắc của Trung Hoa chúng ta. Những món ăn nước ngoài làm sao so sánh được với chúng ta."

Tôi cầm cây hút tủy đưa cho hắn: "Cái này dùng hút cốt tủy bên trong, nó béo và ngon lắm luôn."

"Cậu tên là gì?"

"Lý Đông Hải!"

"Thì ra cậu cùng họ với tôi."

"Đây chính là duyên phận đó!"

"Như vậy cũng gọi là duyên phận? Vậy ngày mai cậu đến nhận Lý Gia Thành làm người thân đi."

"Hóa ra anh cũng không phải là người rất nghiêm túc ha."

Hách Tể nhìn tôi: "Tôi trông rất nghiêm túc sao?"

Tôi gật đầu.

"Nếu là cậu, nhìn thấy đồ ăn của mình gọi bị người ta nhổ nước bọt vào, khách hàng của cậu bị đổ cà ri lên người, cậu còn có thể thoải mái sao?"

Tôi gãi gãi đầu nói: "Tôi cũng không phải cố ý mà... Được rồi, cái kia… khách hàng sau đó thế nào?"

"Vài triệu đầu tư cứ như vậy mà biến mất."

Tôi vừa nghe hắn nói liền cúi đầu ăn, làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy.

"Cậu cho là cậu giả ngu thì tôi sẽ tha cho cậu sao?"

Tôi ngẩng đầu lên một góc độ tốt, nở một nụ cười tiêu chuẩn của Mona Lisa, chậm rãi nói:

"Lý tổng, tính phân lượng tôi có dáng dấp tốt người nên quên chuyện đó đi. Tiền tài là vật ngoài thân... Không nên đặt nặng nó quá, suy nghĩ nhiều sẽ gây ra sai lầm."

Hắn nhíu mày một cái: "Vì sao cậu nói chuyện cứ luôn kỳ lạ vậy hả?"

"Đó là bởi vì anh nghĩ tôi đặc biệt đó!"

"Da mặt cậu dày thật."

"Tôi biết."

Hách Tể cũng không có nói chuyện kinh doanh với khách hàng, tôi đương nhiên là sẽ không tự tìm mất mặt đi theo nói cùng hắn.

"Ăn cũng gần xong rồi, tính tiền thôi."

"Chị ơi, tính tiền."

"Chị đẹp, chị xem em dáng dấp đẹp mắt như vậy có thể giảm giá không?"

Tôi trực tiếp quên đi ngày hôm nay lần thứ n khiến cho khuôn mặt Hách Tể trở nên vặn vẹo, giương to đôi mắt trong veo như nước mỉm cười với phục vụ trước mắt.

"Giảm giá thì phải do ông chủ chúng tôi đồng ý mới được."

"Chị à…"

"Chị sẽ tặng cưng một phần bánh dâu tây."

"Cảm tạ chị đẹp, đóng gói nào."

Hách Tể trả tiền, tổng cộng một trăm lẻ năm đồng. Hắn hình như cảm thấy như vậy là rất ít, loại thiếu gia chưa từng trải qua khó khăn đó mà.

"Chị đẹp ơi, còn hóa đơn?"

"Đã tặng đồ cho cưng rồi, hóa đơn coi như xong đi."

"Không được, chúng ta đều là công dân nộp thuế đầy đủ mà, chị đẹp nói xem đúng hông."

Phục vụ bị tôi một tiếng lại một tiếng chị đẹp, không thể làm gì khác hơn là đi lấy hóa đơn.

"Lý tổng, anh có tiền xu không?"

Hắn đưa cho tôi một đồng tiền xu: "Ở bên ngoài cậu cứ trực tiếp gọi tên tôi là được rồi."

"Có thể gọi trực tiếp anh là Hách sao?"

"Cậu nói xem?"

"Hách!"

"Lý Đông Hải!!!"

"Đàn ông mà bụng dạ hẹp hòi, cả đời này không người phụ nữ nào muốn đâu."

"Một mình cậu ở đó thì thầm cái gì vậy hả?"

"Không nói cho... A, trúng rồi trúng rồi!"

Tôi hưng phấn cạo phần còn lại.

"Một trăm nha!"

Hách Tể đang nhìn vào hóa đơn mà tôi đưa trước mắt, mỉm cười lắc đầu.

"Cậu lúc có thời gian thì đi lãnh đi."

Tôi gật đầu một cái: "Một trăm một trăm, lần sau tôi mời anh ăn tôm hùm được không?"

Hắn hình như rất kinh ngạc: "Tôm hùm?"

"Là quán nướng ngay đối diện, một trăm đồng anh có thể ăn đến chết luôn á. Anh nghĩ rằng tôi mời anh đi ăn tôm hùm Úc hay sao? Tôi chỉ là một học sinh nghèo đâu có mời được."

Hắn vẫn lại lắc đầu. Thời gian chúng tôi ở cùng nhau cũng chưa nhiều, mà nếu hắn không phải vặn vẹo thì là lắc đầu.

"Nhà cậu ở chỗ nào?"

Khẩu khí này chắc là chuẩn bị đưa tôi về nhà đây mà.

"Đúng, tuy rằng không phải là rất xa, nhưng đường rất vắng vẻ. Tôi sợ có người xấu. Anh xem dáng vẻ tôi đẹp như vậy đúng không?"

"Cậu muốn tôi đưa về thì cứ việc nói thẳng đi."

"Vậy thì tôi phải đa tạ Lý tổng đưa tôi về nhà rồi."

"Cậu gọi cái này là không phải rất xa đó hả?"

"Phải đó, đâu có xa đâu..."

Hắn hung hăng liếc mắt nhìn tôi.

"Đúng vậy, qua khúc ngoặt đã đến, không xa mà..."

"Anh đưa tôi đến dưới nhà là được."

Hắn vẫn lắc đầu. Thật là, không biết mệt hay sao.

"Dừng ở đây đi."

Hắn đem xe dừng ở cạnh, tôi nhìn qua phía hắn, chỉ ngón tay, hô:

"Ây da, Lý Tú Mãn, con đang hẹn hò nè!"

Hắn quả nhiên quay mặt sang nhìn, tôi thừa cơ đưa đầu sang hôn trên mặt hắn một cái. Không đợi hắn phản ứng kịp tôi đã xuống xe. Sau đó ở cửa vẫy tay một cái, tặng hắn một cái hôn gió.

Mặt của hắn lại trở nên khó coi.

Tôi không để ý đến hắn mỉm cười đi lên lầu. Hắc hắc, người này và mấy người đàn ông trước đây tôi từng tiếp xúc khác xa nhau, cùng một chỗ cảm giác cũng không tệ.

"Mẹ, con đã về rồi, con mang cho mẹ bánh dâu tây nè."

"Hắn đưa con về?"

"Mẹ thấy rồi hả?"

Tôi miễn cưỡng nằm trên ghế salon, thật ra người này so với tưởng tượng của tôi thì khi ở cùng rất tốt luôn.

"Ngày mai con có khả năng sẽ đi ra ngoài đó nha "

"Hẹn hò à? Con và hắn xác định quan hệ rồi?"

"Đâu có nhanh như vậy. Anh ấy là đại thiếu gia nhà có tiền, ở nước ngoài được giáo dục rất tốt, không phải là người tùy tiện như vậy."

"Vậy con ngày mai không phải đi cùng hắn sao?"

"Chắc là anh ấy sẽ tìm con thôi!"

"Tiểu tử thối, con là đang đùa giỡn thủ đoạn gì đây hả?"

Tôi cười đắc ý nói: "Điện thoại con vẫn ở trên xe của anh ấy á. A, sai rồi, là không cẩn thận rơi trên xe của anh ấy, làm sao bây giờ đây ta?!"

(*Roxy: Diệu kế, tại hạ khâm phục T__T)

------ Hết Chương 3 ------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play