Tôi ngây ngốc nhìn Hách Tể một lúc, không nói gì. Anh ấy xoa xoa nước mắt còn chưa khô trên mặt tôi, giọng nói vẫn ôn nhu như vậy:

"Đồ ngốc, khóc cái gì…"

Tôi theo Hách Tể đi tới phòng khách, ngồi ở bên cạnh anh ấy. Đầu óc cũng có chút tỉnh táo hơn.

"Đông Hải, tôi biết cậu thích tôi. Thế nhưng cậu biết không, đồng tính luyến ái, con đường này không dễ đi…"

"Mẹ em ủng hộ mà!"

Nghĩ tới có một người mẹ như vậy khai sáng, tôi cảm thấy tự hào không gì sánh được.

"Nhưng còn có xã hội... Còn có…"

"Còn có thân phận của anh nữa."

Tôi vừa nói xong, Hách Tể liền ngẩn ra. Thật ra, tôi cũng biết rõ đạo lý này. Hách Tể là nhân vật nào, tuổi còn trẻ như vậy đã làm Tổng giám đốc. Nếu như truyền đi anh ấy là gay... Đối với người khác có bao nhiêu soi mói.

"Hôm nay, cô ấy tìm tôi nói về chuyện công ty của ba cô ấy và công ty ba tôi sẽ cùng nhau hợp tác. Ba tôi chỉ có một mình tôi là con trai, cô ấy hiện tại thân thể cũng không được tốt. Nói thật ra, tôi không thể nào thích Lâm Chi, thế nhưng, Đông Hải, tôi biết cậu rất thông minh…"

"Anh nhất định phải cùng cô ta kết hôn sao?"

Hách Tể nhìn tôi không nói gì, tôi tiếp tục hỏi anh ấy: "Em hỏi thêm một vấn đề cuối cùng thôi."

"Được."

"Anh cũng thích em, đúng không?"

Hách Tể dừng một chút: "Nói một chút cũng không thích hay vui vẻ là giả. Có cậu ở đây tôi cảm thấy rất vui vẻ."

"Đó chính là có một chút thích em rồi…"

Hách Tể gật đầu: "Tôi cũng đã cân nhắc qua, cậu bây giờ còn trẻ, tương lai còn dài."

"Anh bây giờ theo em ngả bài là sợ sau này sẽ hoàn toàn thích em? Bởi vì lúc này chỉ có một chút thích, là thời điểm hoàn hảo cho anh nói lời tạm biệt em đúng không?"

Được rồi, hết thảy đều rõ ràng, Lý Đông Hải tôi chính là tự mình đã rõ.

Có lẽ tất cả cũng đã xong, quan hệ mập mờ này cũng sẽ không trở lại nữa. Hách Tể hơi cau mày, tôi cố nhịn không khóc, bày ra bộ dáng tươi cười.

"Không có việc gì, điều này nói rõ, Lý Đông Hải em đây còn rất có mị lực... Ít ra, vẫn có khả năng sẽ làm Lý Hách Tể anh hoàn toàn thích em. Chỉ là, anh không có cơ hội này mà thôi."

Lý Đông Hải đừng khóc, không phải là mày không có mị lực, càng không phải anh ấy không muốn thích mày. Chỉ là người nhà Lý tổng muốn anh ấy tiếp quản công ty. Đồng tính luyến ái không phải sẽ mang đến cho anh ấy không ít ảnh hưởng sao? Đó là còn chưa nói đến vị hôn thê vừa có tiền vừa có gia thế của anh ấy.

Thật sự, đều không phải lỗi của mày.

"Hách Tể, mẹ em nói ngày mai bà về rồi."

"Ý của cậu là gì?"

"Em nghĩ, em phải về nhà… Ở cùng anh sẽ có ảnh hưởng không tốt. Em cũng không muốn làm phiền anh nữa."

Đều là lời nói khách sáo của tôi.

Buổi tối, tôi vào phòng Hách Tể lấy gối ngủ. Anh ấy vẫn còn đang xem văn kiện, tôi cầm lấy gối đứng ở bên giường hồi lâu.

"Hách Tể…"

"Làm sao vậy?"

"Anh… Hôn em lần cuối có được không?"

Hách Tể dừng một chút, có chút do dự. Tôi cười cười nói:

"Haha, em nói giỡn thôi. Em đi đây, anh ngủ sớm một chút."

Lời còn chưa nói hết, Hách Tể liền đứng dậy ở trên trán tôi nhẹ nhàng hôn xuống, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng lòng tôi lại nhói một cái thật đau.

"Xin lỗi…"

Tôi cười lắc đầu, nói: "Không có gì, anh ngủ ngon."

Ôm lấy gối, tôi cố nhịn khóc bước ra cửa. Chỉ tiếc đi quá nhanh, thế nên không nhìn thấy ánh mắt si ngốc phía sau.

Ngày hôm sau, Hách Tể cố gắng thuyết phục tôi ở lại, nhưng lại bị tôi cự tuyệt. Anh ấy cũng không đề cập đến nữa, sau khi được Hách Tể tiễn ra ngoài tiểu khu, tôi liền bắt xe buýt trở về nhà.

Chỗ tôi và anh ấy cách nhau rất xa, vừa xuống xe buýt lại phải bắt tiếp tàu điện ngầm. Về đến nhà cũng đã trưa, không ai ở nhà, dĩ nhiên cũng không có thức ăn. Tôi không thể làm gì khác hơn là nấu mì ly.

Hây da, đây thật là số phận của Lý Đông Hải.

Lần đầu tiên biết được cái gì là chân chính thích một người, nhất tâm lấy lòng, thay đổi biện pháp để đến gần anh ấy. Nhưng vẫn là vô dụng... Quả nhiên ai là người đầu tiên rơi vào tình yêu sẽ luôn là người đau khổ.

Thật ra, tôi cảm thấy có chút kỳ quái. Vì sao đêm hôm trước Hách Tể không từ chối nụ hôn của tôi, không từ chối tôi và anh ấy cùng nhau ngủ chung. Nhưng hôm nay lại như biến thành người khác?

Bị người khác hạ thuốc sao?

Hay là đã suy nghĩ thông suốt?

Bất quá mặc kệ thế nào, có một điều tôi hoàn toàn chắc chắn.

Tôi, Lý Đông Hải, bị đá!

Bị người mình đời này chân chính thích nhất đá. Có chút tổn thương, có chút buồn bực. Xem ra sau này hay là chờ người khác theo đuổi đi.

Suy nghĩ một lúc, điện thoại di động vang lên, là Triệu Khuê Hiền. Tất cả các ông chủ lớn đều rảnh rỗi như vậy sao?

"Tiểu Đông Hải…"

"Triệu tổng…"

"Đang làm gì vậy?"

"Cùng cậu nói chuyện điện thoại nè."

"Tiểu Đông Hải, cậu thực sự càng ngày càng đáng yêu."

"Triệu tổng không phải tìm tôi chỉ để nói rằng tôi đáng yêu đi ha?"

"Không thể được sao?"

"Cậu là Triệu tổng, đương nhiên có thể."

"Lần này tìm cậu là muốn hỏi, cậu có nguyện ý đến chỗ tôi thực tập không?"

"Ừm… Để tôi suy nghĩ."

"Cậu còn một tháng nữa sẽ bắt đầu nhập học đúng không? Tôi sẽ đưa cậu tiền lương tháng này, trả tiền cơm trưa cho cậu, cả cơm tối cũng có thể trả cho cậu luôn. Thế nào?"

"Được, tôi làm!"

Thay đổi hoàn cảnh, thay đổi tâm tình. Sầu bi khổ não không phải là Lý Đông Hải tôi.

Lý Đông Hải nỗ lực lên!!!

Ngày hôm sau tôi lập tức đi đến công ty của Khuê Hiền.

"Lý tiên sinh phải không ạ? Triệu tổng đang ở bên trong chờ cậu."

Thư ký mở cửa mời tôi, đi vào liền thấy Khuê Hiền đang xem văn kiện.

Đàn ông khi nghiêm túc là lúc có mị lực nhất, không thể không thừa nhận Triệu Khuê Hiền cũng là một người đàn ông cực phẩm.

"Để cà phê xuống đây, không có việc đừng vào."

"Cà phê không có, coca được không?"

Nói xong tôi liền lắc lắc lon coca vừa mua trước cặp mắt bất ngờ của hắn.

Khuê Hiền lúc này mới ngẩng đầu: "Tôi còn tưởng là thư ký, tiểu Đông Hải của chúng ta thật đúng giờ, ngồi xuống đi."

"Triệu tổng, cậu sắp xếp cho tôi công việc gì vậy?"

"Trợ lý riêng của tôi. Còn có, gọi tôi là Khuê Hiền đi, hoặc là, gọi Hiền cũng được." Nói xong hắn liền nhìn tôi cười mờ ám.

"Nếu chỉ gọi là Hiền chắc điểm tâm Triệu tổng chỉ có cơm với muối, gọi Khuê Hiền được rồi."

Hắn sờ sờ đầu tôi, nói: "Tiểu Đông Hải thật biết nói đùa."

Động tác thật quen thuộc, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy không thích. Tôi lập tức lùi lại, hắn thức thời lấy tay ra.

"Cậu đi theo tôi, tôi sẽ cho cậu nhanh làm quen với mọi người và công việc."

"Dạ."

"Tối nay chúng ta sẽ gặp một khách hàng, cậu cứ đi theo bên cạnh tôi là được rồi."

"Dạ."

"Đây chính là một số thư bên môi giới, cậu xem một chút cho kích thích tinh thần."

"Dạ."

"Dạ dạ dạ, cậu ngoan như vậy từ khi nào hả?"

Tôi ngẩng đầu liền thấy Khuê Hiền gần trong gang tấc, giật mình: "Triệu tổng, câu nói đúng thì tôi dạ thôi. Không được sao?"

"Được được được. Là cậu thì đều được."

Nói xong liền sờ sờ cằm tôi, đứng dậy nói tiếp: "Cậu cứ ở đây đọc sách, khi nào đi tôi sẽ gọi cậu."

"Dạ."

"Dạ…"

Tiếng dạ mà Khuê Hiền phát ra, không cần suy nghĩ nhiều, là học ở tôi. Tôi đột nhiên phát hiện hắn cũng thật đáng yêu. Tuy rằng, tôi biết được hắn chính là một tên phúc hắc.

Nhưng mặc kệ thế nào, tôi vẫn không thể chịu được lúc hắn sờ đầu tôi, nựng cằm tôi. Hoặc nói đúng hơn là, tôi ghét hắn chạm vào người tôi.

Lý Đông Hải tôi từ khi nào tiếp xúc với người khác lại trở nên nhạy cảm như vậy?

Sau đó mấy tuần tôi đều phải cùng Khuê Hiền đi Đông đi Tây, cũng đã đi qua Nhật Bản.

Mẹ tôi càng tuyệt, một cuộc điện thoại nói rằng đã về về, chờ tôi ở nhà.

Mẹ nè, mẹ không biết con trai mẹ bị đá rồi sao?

Mặc dù cũng đã hơn nửa tháng không liên lạc với Hách Tể, cũng đã cố tình không suy nghĩ đến anh ấy, nhưng vẫn thường mơ tới.

Mỗi lần tỉnh lại, đều cảm thấy mất mát nho nhỏ. Hóa ra, em còn rất thích anh.

Sau đó lại vỗ vỗ mặt, tự nói với mình: Lý Đông Hải nỗ lực lên, mày sẽ tìm được người tốt hơn!

"Tiểu Đông Hải, chúng ta lại có nhiệm vụ lớn rồi."

"Lại đi Châu Âu?"

"Vừa từ Nhật Bản trở về, cậu lại muốn ra ngoài chơi sao?"

"Không phải, tôi muốn đi Châu Âu, không phải đi Châu Âu là sẽ có vụ làm ăn lớn sao?"

"Hiện tại đang có nguy cơ tài chính."

Tôi bĩu môi, Khuê Hiền nói tiếp: "Cậu không muốn biết đối phương là ai sao?"

"Là ai? Tôi có quen sao?"

"Là ông chủ trước kia của cậu đó."

"Lý tổng???"

"Cậu kinh ngạc như vậy sao? Công ty anh ta làm lễ kỷ niệm, muốn công ty chúng ta làm quảng cáo tuyên truyền."

"À, là vậy a!"

"Tối nay cùng đi ăn cơm."

"A?"

"Cậu sẽ được ăn tối với ông chủ cũ của mình."

"A…" Tôi không có phản ứng nhiều.

"Tiểu Đông Hải, cậu không phải rất thích ăn điểm tâm sao? Đêm nay nhớ kỹ phải ăn nhiều một chút nha."

"A… nhớ rồi…"

Ăn? Cùng Hách Tể ăn cơm?

Hay lắm, rốt cuộc cũng có phản ứng…

----- Hết Chương 13 ------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play