Tề Bảo Ngọc có chút không tin, lách qua chiếc ghế sô pha đặt
ngang trước cửa của Đế Tân, ngồi xuống nền đất: "Vậy em thử xem cùng chị một chút, không hay thì em lại đi, dù sau bây giờ cũng
nhàm chán."
Đế Tân chú tâm vào TV, không quan tâm người khác nên nam chủ nhà
là Đát Kỷ chỉ đành nói: "Em gái, trong tủ lạnh có kem, em tự
đi lấy ăn đi không cần khách sáo."
"Tề Bảo Ngọc, tiện lấy cho chị một lon coca." Mắt của Đế Tân
vẫn không rời khỏi màn hình TV nói với Tề Bảo Ngọc.
"Vâng, được ạ."
Lúc này Kinh Kha và Hạng Vũ vì muốn tiêu cơm nên không đi thang
máy, khoác vai nhau đi bộ xuống lầu, hai người đi ngang qua lầu
bốn thì thấy Đế Tân đang xem TV nên chào hỏi cô, nhưng Đế Tân
vẫn đang chìm đắm trong Hoàn Châu Cách Cách không thoát ra được
nên cô không để ý đến hai người họ.
"Này, thật là." Hạng Vũ khó chịu bước lên phía trước, gõ cộc cộc vào khung cửa: "Trụ Vương, cô đang xem gì mà nhập tâm như
vậy? Tôi gọi cô không nghe thấy hả?"
Đế Tân nghe thấy rồi nhưng cô không muốn trả lời, Tề Bảo Ngọc
cầm kem và coca đi tới thấy vậy thì cười nói: "Chị Hạng Vũ,
chị có muốn cùng xem phim không, chị Trụ Vương nói là rất hay,
câu chuyện về một con chim và một đoá hoa bị một người phụ nữ
gọi là hoàng hậu hành hạ."
"Phim truyền hình? Phim truyền hình gì mà có tình tiết như vậy chứ? Chị Hạng Vũ của em lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm sao lại chưa nghe qua phim truyền hình như vậy?" Hạng Vũ khó
hiểu nói, tò mò dựa vào cửa nhìn, rồi không thể dứt ra được.