"Oa, chị Đế Tân, chị mua hồ ly ở đâu vậy, chủng loại đặc biệt
quá!" Tề Bảo Ngọc ngạc nhiên nói, muốn đưa tay ra sờ đuôi của
con hồ ly kia nhưng lại ngại.
Đế Tân cười nói: "Đây là chồng của chị, Đát Kỷ. Bởi vì một
số nguyên nhân mà biến thành như vậy, anh ấy mới đến hôm qua nên chị dẫn anh ấy đến giới thiệu cho mọi người làm quen. Được
rồi, người cũng đã gặp rồi, chị còn muốn lên lầu trên, đi
trước nha."
Đát Kỷ cũng cười tạm biệt: "Em gái, em trai, tạm biệt, hoan nghênh đến nhà anh chơi."
"Khụ, tạm biệt, tạm biệt.."
Cho đến khi không nhìn thấy người nữa hai Bảo Ngọc mới phản
ứng lại điều Đế Tân nói, hai người nhìn nhau đồng thanh: "Chồng
của chị Đế Tân lại là một con hồ ly tinh!"
Đế Tân không biết hai người họ ngạc nhiên như thế, bây giờ cô đang đi lên lầu sáu để thăm hỏi từng nhà, đối với sự xuất hiện
của Đát Kỷ biểu hiện của mọi người như sau:
Kiến Văn: Oa, tốt lắm, sau này Trụ Vương cô có làm chuyện ngu ngốc thì cũng có người quản rồi, Đát Kỷ anh vất vả chút nha.
Đế Tân: Nói lung tung gì đó!
Hạng Vũ: Ơ, thoát khỏi hội cẩu độc thân rồi à, có người cùng trải qua lễ tình nhân năm sau nữa? Đát Kỷ, hoan nghênh, hoan nghênh!
Đế Tân: Người đàn ông trong phòng cô là ai?
Hạng Vũ: Tạm biệt!
Kinh Kha: Ái chà, hồ ly nhỏ ở đâu ra thế, bộ lông này thật tốt
có thể bán được không ít tiền đó. Ôi ôi, Trụ Vương sao cô lại
đánh tôi!
Đế Tân: Đây là chồng của tôi, phiền cô chú ý ngôn từ một chút!
Kinh Kha: Hic hic hic, người ta muốn dậy sóng rồi~
Cao Tiệm Ly đột nhiên xuất hiện: Thật ngại quá, tối qua cô ấy
uống hơi nhiều vẫn chưa tỉnh rượu, thứ lỗi, thứ lỗi..