Cơm hộp, chính là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề đói bụng nhưng lại không muốn nấu ăn. Đế Tân với tư cách là chủ nhà, đã mời mọi người cùng ăn cơm hộp.

Cơm nước xong xuôi, cũng hẹn rõ ngày mai cùng nhau xem TV, sau đó mọi người đều chia ra, nhà người nào người đó tự về, mẹ người nào thì người đó tự đi tìm.

Buổi tối trước khi ngủ, Đế Tân chợt nhớ ra một vấn đề cực kì quan trọng.

"Chồng, anh có yêu em không?" Đế Tân nhìn hồ ly mắt đỏ đang nằm sấp bên cạnh, hỏi.

Ðát Kỷ gật đầu, cái đuôi vuốt qua má Đế Tân, cười khẽ nói: "Đương nhiên là anh yêu em rồi."

Đế Tân nghe thấy câu trả lời như vậy lại không vui bĩu môi: "Hừ hừ~, anh vốn dĩ không yêu em!"

Ðát Kỷ kinh ngạc, khó hiểu hỏi: "Anh yêu em như vậy, không phải em vẫn luôn biết rõ sao? Đây là làm sao vậy?"

Nào biết anh vừa nói xong, Đế Tân liền tức giận, trực tiếp xoay người quay lưng về phía anh, hầm hừ nói: "Anh căn bản không yêu em, anh nói như vậy chính là không yêu em."

"Vậy thì anh phải nói thế nào?" Ðát Kỷ nói ngọt dỗ dành.

"Anh phải nói là, Tân Nhi, anh thực sự rất thích em, cho dù em là người điêu ngoa, tùy hứng, em hoạt bát đáng yêu, hay là em điềm đạm dễ thương như hiện tại, anh đều rất thích rất thích, anh phải nói như vậy mới đúng!" Đế Tân tức giận nói.

Ðát Kỷ ngốc rồi, hiện tại Tân Nhi có điềm đạm dễ thương sao?

Nhưng cũng lâu lắm rồi anh mới thấy cô gái của mình làm nũng như vậy, nếu chỉ cần nói như vậy có thể làm Tân Nhi vui vẻ, thì chuyện đó cũng đâu có gì là khó.



Ánh mắt Ðát Kỷ dịu dàng nhìn bóng lưng xinh xắn của cô gái nhỏ bé kiêu ngạo nào đó, nói một cách trìu mến: "Tân Nhi, anh thực sự rất thích em, cho dù em là người điêu ngoa, tùy hứng, em hoạt bát đáng yêu, hay là em điềm đạm dễ thương như hiện tại, anh đều rất thích rất thích!"

Ðát Kỷ tự cho là mình nói rất hay, biểu cảm rất tốt, còn tưởng rằng như vậy là có thể dỗ dành cô gái nhỏ khó tính này, không nghĩ tới, anh vẫn đánh giá thấp căn bệnh cũ tái phát này của Đế Tân.

"Tại sao anh không thay đổi lời thoại của mình một chút mà đã nói ra rồi, anh vốn dĩ là không có chút chân thành nào khi thích em cả! Hừ!" Đế Tân hừ mạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Ðát Kỷ.

Thật qua loa, quá qua loa rồi, cô muốn tức giận!

"Vậy thì anh đổi lời thoại rồi làm lại được không?" Ðát Kỷ luôn luôn chiều chuộng cô gái của mình, chỉ cần Tân Nhi có thể vui vẻ, sửa lại lần nữa cũng không sao cả.

Nhưng mà, lời này không nói ra thì còn tốt, vừa nói ra, Đế Tân hoàn toàn nổi điên rồi, cô tức giận đến mức không ngừng hít sâu.

"Tô Đát Kỷ, có phải anh thật sự không còn yêu em nữa đúng không, loại chuyện như tỏ tình này sao có thể chỉ đổi lời thoại là được chứ? Anh làm em rất thất vọng!"

Đế Tân nói xong, trong lòng cô vừa tủi thân vừa tức giận, cô bèn vươn tay túm lấy Ðát Kỷ còn đang ngẩn người, nắm lấy một đống to lông trắng của anh, khiến Ðát Kỷ đau đến hít một hơi khí lạnh.

Anh dùng những lời ngọt ngào ân cần như vậy để dỗ dành cô gái này, nhưng không ngờ lại đổi lấy một kết quả như vậy, thật là không thể nói lý mà!

Ðát Kỷ thấy Đế Tân đưa tay còn muốn túm lông của mình, anh vội vàng nhảy ra chỗ khác, tức giận nói: "Em đây là đang cố tình gây sự!"

"Em cố tình gây sự khi nào!" Đế Tân không cam lòng yếu thế hét lại.



Ðát Kỷ chán nản, thấy một mảnh trụi lủi trên cái đuôi của mình, anh đột nhiên không muốn nhịn nữa: "Em không chỉ cố tình gây sự, em còn vô tình, còn tàn nhẫn!"

"Em vô tình chỗ nào? Tàn nhẫn chỗ nào? Cố tình gây sự lúc nào!" Đế Tân không phục, hét lên hỏi ngược lại.

"Nơi nào em không vô tình? Nơi nào không tàn nhẫn? Nơi nào em không cố tình gây sự?"

Nhìn vào cái đuôi trụi lông của mình, Ðát Kỷ cảm thấy mình nói vô cùng đúng.

Đế Tân chống nạnh hét lên: "Cho dù em vô tình thế nào, tàn nhẫn thế nào, cố tình gây sự thế nào, em cũng không vô tình, tàn nhẫn, cố tình gây sự bằng anh!"

Vẻ mặt Ðát Kỷ chợt hoang mang: "Anh vô tình hơn em? Tàn nhẫn hơn em? Cố tình gây sự hơn em? Em mới là người vô tình nhất, tàn nhẫn nhất, cố tình gây sự nhất mà anh từng thấy."

Đế Tân lạnh lùng nói: "Hừ, em tuyệt đối không vô tình bằng anh, không tàn nhẫn bằng anh, không cố tình gây sự bằng anh!"

"Được, nếu em nói anh vô tình, anh tàn nhẫn, anh cố tình gây sự, vậy anh sẽ vô tình cho em thấy, tàn nhẫn cho em thấy, cố tình gây sự cho em thấy."

Nói xong, Ðát Kỷ nhảy tót lên vai Đế Tân, sức lực cực lớn đột nhiên ập đến, Đế Tân bất ngờ không kịp chuẩn bị, liền bị đụng ngã thẳng xuống giường.

Đế Tân nhìn đôi mắt đầy tức giận của Ðát Kỷ trên ngực, cô cười nhạo nói: "Xem đi, còn bảo anh không vô tình, không tàn nhẫn, không cố tình gây sự sao. Bây giờ không chịu được nên phải bày ra mặt vô tình, tàn nhẫn, cố tình gây sự của mình rồi chứ gì!"

Ðát Kỷ gật đầu, đôi mắt đỏ của hồ ly hơi nheo lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh chính là như vậy, Tân Nhi, em ngoan ngoãn chấp nhận đầu hàng đi."

Vừa nói xong, anh liền cúi người xuống dán lên đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của Đế Tân..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play