Cửu vương gia muốn nàng qua đó, Phượng Cửu Nhi không còn cách nào khác, chỉ có thể bước xuống giường đi về phía hắn.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là bởi vì một bàn mỹ thực kia quá hấp dẫn rồi.
Từ sáng đến giờ, ngoại trừ chén trà vừa rồi mà Cửu vương gia ném qua thì đến một hạt cơm nàng cũng chưa ăn.
Chiến Khuynh Thành đi đến bên cạnh bàn, tuỳ ý ngồi xuống.
Mặc dù chỉ là một động tác tuỳ ý, nhưng thật sự là rất trêu người.
Cho dù từ góc độ của nàng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, nhưng nửa khuôn mặt này cũng là tuyệt sắc vô song, mê hoặc chết người.
Chẳng qua là tại sao nàng cứ cảm thấy nửa khuôn mặt này có điểm quen thuộc.
“Không ăn?” Chiến Khuynh Thành bỗng nhiên nhìn nàng một cái.
“Ăn!” Tuy rằng là người ở dưới mái hiên, nhưng không ăn sao được mà không ăn.
Phượng Cửu Nhi bước nhanh đến, đặt mông xuống ngồi đối diện hắn, cầm đũa lên liền bắt đầu di chuyển.
Đột nhiên mới nhớ tới, người cổ đại ăn cơm có phải đều chờ người có thân phận động đũa trước hay không?
“Ở nơi này của bổn vương, không cần câu nệ.”
Phượng Cửu Nhi quả thật đã yêu chết giọng nói lạnh lùng, trầm ấm này của Cửu vương gia rồi: “Vậy ta không khách sáo nữa!”
Đôi đũa rơi xuống lập tức rơi trên miếng thịt kho tàu, lần này thật sự là không khách sáo nữa.
Chẳng mấy chốc, miệng nàng đã đầy đồ ăn, trong chén cũng gắp một đống.
Ngon quá! Thật sự là ăn rất ngon luôn!
Thịt này thật sự là thịt, không phải là thịt đông lạnh, thịt tươi, mềm, hoàn toàn là gà rừng được nuôi thả tự nhiên, cũng không phải là mấy thứ hàng nhái ở hiện đại.
Còn có cá này, thịt cá không chỉ tươi ngon mà còn mềm mịn sảng khoái!
Dù chỉ là một cây rau xanh thì cũng ngọt ngọt thanh thanh, thật sự rất ngọt ngào!
Phượng Cửu Nhi chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như thế, nàng quả thật sắp phải lòng nhóm đầu bếp của Cửu vương phủ rồi!
“No quá!” Sau bữa cơm, cũng không biết Cửu vương gia ngồi đối diện ăn nhiều hay ít.
Dù sao thì nàng ăn không ít, hình như là ăn rất nhiều rất nhiều.
“Thích sao?” Giọng nói của Cửu vương gia vẫn dễ nghe như vậy, sau khi ăn uống no đủ mà nghe được bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đem hắn đẩy ngã.
Phượng Cửu Nhi vội vàng thu lại tâm tư nhỏ của mình, gật gật đầu: “Ừm.”
“Thích như vậy, có thể cân nhắc chuyển tới phủ đệ của bổn vương ở.”
“Ừm ừm.” Đột nhiên, nàng phát hiện lời này có chỗ không thích hợp: “Vương gia đây là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Chiến Khuynh Thành ném đũa lên bàn.
Đôi đũa đập vào dĩa tạo ra một âm thanh giòn tan, cánh cửa lập tức bị người đẩy ra ngay khi âm thanh kia vang lên.
Phượng Cửu Nhi có chút sửng sốt khi nhìn thấy Ngự Kinh Phong dẫn hạ nhân vào cửa, trong nháy mắt đã đem đống bừa bộn trên bàn thu thập sạch sẽ.
Chờ sau khi mọi người rời đi, Phượng Cửu Nhi lập tức đứng dậy, nói nhỏ: “Vương gia, Cửu Nhi ăn no rồi, Cửu Nhi muốn về nhà.”
Nàng không rõ hắn có nhìn thấu mình hay không, hiện giờ trong lòng nàng vẫn có vài phần lo lắng và đề phòng như cũ.
Chiến Khuynh Thành không nói lời nào, đáy mắt không biết xẹt qua cái gì, bỗng nhiên đứng lên, xoay người bước ra ngoài cửa.
“Vương gia.” Phượng Cửu Nhi đuổi theo phía sau hắn hai bước, hoàn toàn không hiểu hắn có ý gì.
Tuy rằng Cửu vương gia đối với nàng có chút thân thiện cũng tuy rằng hắn thật sự tuấn tú đến nỗi dễ dàng khiến nữ tử phát cuồng.
Nhưng Phượng Cửu Nhi vẫn luôn cảm thấy ở bên cạnh hắn rất nguy hiểm!
Chiến Khuynh Thành ra cửa, không thèm quay đầu nhìn nàng nửa con mắt.
Phượng Cửu Nhi cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn rời đi, hoàn toàn không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
Có thể tự mình lẻn đi không?
Nhưng, Vương gia không có đồng ý cho nàng rời đi, nếu như đi rồi lỡ như chọc giận hắn thì sao?
Tối nay, chẳng lẽ phải ngủ ở đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT