Cửu vương gia đang ở trong sân, không biết Ngự Kinh Phong đang bẩm báo cái gì cho hắn.

Cách một quãng xa như thế, Phượng Cửu Nhi không có nửa phần cơ hội nhìn lén.

Đương nhiên, chuyện của người khác không bằng không nghe, hoạ từ tai mà ra.

Đang lo lắng không biết làm cách nào mới có thể cáo từ về nhà, bỗng nhiên bóng dáng mảnh khảnh kia hơi hơi chuyển động nhìn về hướng bên này.

Tuy rằng ở khoảng cách này thật sự không gần, nhưng khi hắn nhìn lại như thế Phượng Cửu Nhi biết hắn ra hiệu bảo nàng qua đó.

Do dự một chút, cuối cùng là cũng cất bước đi qua, giả vờ có chút bất an mà đi đến trước mặt hắn.

“Đi theo bổn vương.” Hắn đi về phía bên cạnh của đại sảnh.

Phượng Cửu Nhi không chút do dự, lập tức đuổi theo.

Bước đến sân trước của đại sảnh, giương mắt nhìn lên bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế trong đại sảnh.

Thái tử điện hạ!

Nhìn thấy Chiến Khuynh Thành, Chiến Dục Hành lập tức đứng dậy chào hỏi: “Cửu hoàng thúc.”

Tiếp đến ánh mắt dừng lại trên người Phượng Cửu Nhi.

Nhưng vào lúc này, Phượng Cửu Nhi đã làm một hành động khiến mọi người ở đây kinh ngạc đến ngây người, đó chính là núp sau lưng Cửu vương gia, thậm chí còn kéo tay áo của hắn.



“Hỗn xược!” Ám vệ của Cửu vương gia vèo vèo nhảy ra, trường kiếm chĩa vào Phượng Cửu Nhi.

Sắc mặt Chiến Dục Hành cũng biến đổi, trầm giọng tức giận nói: “Cửu Nhi, không được vô lễ, qua đây!”

Nhưng, Phượng Cửu Nhi không những không đi qua, ngược lại còn nắm tay áo Chiến Khuynh Thành chặt hơn: “Cửu hoàng thúc, Cửu Nhi sợ.”

Nàng gọi hắn là Cửu hoàng thúc! Giọng điệu đối với hắn mà nói giống như coi hắn là một người thân có thể bảo vệ chính mình vậy!

Mọi người trong phòng đều thay đổi vẻ mặt, người duy nhất vẫn giữ vẻ thờ ơ như cũ chỉ có một mình Chiến Khuynh Thành.

Hắn nhẹ nhấp môi, nhàn nhạt nói: “Không cần sợ.”

“.……” Mọi người hoàn toàn không nói nên lời! Cửu vương gia đang an ủi Cửu tiểu thư xấu xí này sao?

Chiến Dục Hành hơi nheo mắt, không biết hai người rốt cuộc có quan hệ gì: “Cửu hoàng thúc….”

“Tìm bổn vương có việc gì?” Chiến Khuynh Thành di chuyển đôi chân dài, trong nháy mắt liền ngồi xuống ghế trong đại sảnh.

Phượng Cửu Nhi một đường đi theo hắn, giống như là một tiểu tuỳ tùng vậy.

Hắn ngồi xuống, nàng liền đứng bên cạnh ghế, nhưng nàng cứ nắm chặt tay áo của hắn không buông tay, giống như sợ hắn chạy mất vậy.

Tất cả mọi người đều không hiểu, Cửu vương gia từ xưa đến nay luôn luôn ghét nhất là có nữ nhân lại gần, lãnh tình cấm dục đến có tiếng, sao lại cho phép nha đầu này làm càn như thế?



“Cửu hoàng thúc, hôm nay Cửu Nhi ở Tuyên Hoa Điện gây ra hoạ, ta đến để mang nàng trở về lĩnh tội.”

Chiến Dục Hành nhìn Phượng Cửu Nhi, vẻ kinh ngạc trong mắt đã bị đè nén xuống: “Cửu Nhi, qua đây, không được vô lễ với Cửu hoàng thúc.”

Phượng Cửu Nhi mới không muốn qua đó, lúc này mang nàng hồi cung nhất định là vì mẫu hậu hắn tìm nàng trút giận.

Vị Thái tử ca ca này, đã không còn là Hành ca ca nguyện ý bảo vệ Cửu Nhi như hồi nhỏ nữa.

Bây giờ đối với hắn mà nói, mẫu hậu so với Phượng Cửu Nhi quan trọng hơn quá nhiều.

Phượng Cửu Nhi hôm nay ở Tuyên Hoa Điện ầm ĩ thành như thế, nếu bị mang qua đó nhất định sẽ bị Hoàng hậu nương nương lột thêm một lớp da.

Dù sao thì nàng cũng là một “đứa ngốc” , cho dù nàng có chết ở đây đi chăng nữa thì Hoàng hậu nương nương cũng không thể kết tội nàng.

Ai mà có thể cùng một đứa ngốc tích cực mãi như thế được?

Phượng Cửu Nhi gắt gao nắm chặt ống tay áo của Chiến Khuynh Thành, không chỉ không buông ra mà còn lắc lắc nhẹ nhàng.

“Cửu hoàng thúc, Cửu Nhi không muốn ở đây nữa, người cùng Cửu Nhi ra ngoài chơi đi.”

Bảo Cửu vương gia trăm công ngàn việc chơi cùng nàng?

Những người trong ngoài phòng này, biểu tình của từng người cũng không cần phong phú như vậy đâu.

Lỗ tai của bọn họ xác định là không có tật gì đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play